Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 9



Editor: Soup Lou

Beta: Tâm.


Bởi vì lịch trình quay của Sở Tiện tương đối dày, tất cả cảnh quay trước đó đều là cảnh của anh, vì vậy ngay cả những cảnh quay với Quý Lạc Lạc cũng đều ở phía trước.

Sau khi kết thúc ngày ghi hình đầu tiên, tâm trạng Quý Lạc Lạc tốt hơn trước, mang theo kịch bản của mình trở về khách sạn.

Vì địa điểm quay phim ở ngay trong thành phố, nên đạo diễn đã thuê phòng ở khách sạn của một người bạn, không tốn quá nhiều chi phí nhưng điều kiện ở đây cũng không tồi.

Trên đường trở về cô gọi điện thoại cho Diệp Thanh, hỏi một chút về lịch trình sắp tới.

Mặc dù trong bộ phim này cô diễn vai nữ phụ, nhưng cũng xuất hiện trước ống kính gần nửa bộ, cũng không có quá nhiều cảnh quay. Cho nên phía công ty nhất định sẽ sắp xếp công việc khác cho cô.

Diệp Thanh giở sổ ghi chép, phát hiện có một chương trình giải trí trên mạng mời cô, tên là “Bùng nổ”, lấy tin hot làm chủ đề chương trình, thu hút nhiều lượt xem.

Nghe thấy tin này, bước chân Quý Lạc Lạc dừng lại.

Cô còn nhớ, Chu Duyệt đã từng tham gia chương trình này, hơn nữa, còn có người đàn ông cô căm hận tận xương tủy.

Khương Bạch.

Đợi nửa ngày không nghe được âm thanh của cô, Diệp Thanh không yên tâm gọi hai tiếng, nghe thấy có người gọi mình, lúc này Quý Lạc Lạc mới lấy lại tinh thần.

“Lạc Lạc, em không sao chứ?”

Trong lời nói của Diệp Thanh lộ rõ sự lo lắng, Quý Lạc Lạc nhấc chân lần nữa bước về phía phòng mình, vừa đi vừa lắc đầu nói: “Em không sao, chị giúp em bố trí công việc đi, đến hạn chị thông báo cho em biết là được rồi.”

Diệp Thanh thấy không có gì khác thường trong giọng nói của cô, lúc này tâm trạng mới hạ xuống, dặn dò: “Lần này em ra ngoài không có ai ở bên cạnh, nhất định phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần đừng quá phô trương, mọi thứ đều không an toàn.”

Tính tình Lạc Lạc khá thẳng thắn, không ai trông coi cô khiến Diệp Thanh luôn cảm thấy không yên tâm, chỉ sợ vừa không để mắt đến, cô liền đi trêu chọc người khác, giới giải trí không thể so với các nơi khác, ai biết được phía sau người nào có thế lực ngầm nào chống đỡ.

Lỡ như vừa không để ý đến, liền bị người khác đâm sau lưng, cũng không biết chết thảm như nào.

Quý Lạc Lạc biết cô ấy đang lo lắng cái gì, an ủi: “Không cần lo lắng cho em, tự em có chừng mực. Được rồi, đã trễ thế này chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, em đến nơi rồi.”

Nói xong cô liền cúp điện thoại, vòng qua chỗ rẽ là đến cửa phòng nghỉ.

Ngay khi cô đang cầm kịch bản và điện thoại lục túi xách tìm chìa khóa phòng, một bóng người từ bên cạnh đột nhiên đi tới, Quý Lạc Lạc cảnh giác lùi về sau một bước, ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn bà ăn mặc theo phong cách phương Tây, mười phần xinh đẹp, đang đứng ở trước mặt.

Thấy cô nhìn mình, bà ta cầm túi xách trên tay, động tác ưu nhã vẫy vẫy tay về phía cô: “Bảo bối, lâu rồi không gặp, con có nhớ mẹ hay không?”

Cô đứng thẳng người, liếc mắt nhìn người đàn bà thấp hơn mình phía đối diện, lạnh lùng nói: “Bà đến làm gì?”

Chu Vi nhìn vẻ mặt rõ ràng không mấy thiện cảm của con gái, lúc này sắc mặt cũng chùng xuống, trách mắng Quý Lạc Lạc: “Rít cái gì mà rít, thân là người làm mẹ, đến xem con gái mình một chút thì làm sao? Vi phạm pháp luật hay là sợ mất mặt? Mẹ quan tâm con gái của mình thì có gì sai sao?”

Nhìn bộ dạng cố tình gây sự này của bà ta, Quý Lạc Lạc hít sâu một hơi, sau đó không nói hai lời liền lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ từ trong túi xách của mình, ném vào trong lòng bà ta, nghiến răng nói: “Đây là số tiền gửi tiết kiệm cuối cùng của tôi, cầm hết rồi đi đi, tôi cảnh cáo bà lần cuối cùng, tôi đã trả lại hết cho bà cái ơn vì đã sinh thành ra tôi, từ nay không ai nợ ai, sau này không có việc gì thì đừng tới tìm tôi.”

Chu Vi không để ý đến sự chế giễu trong lời nói của Quý Lạc Lạc, bà ta khom người nhặt từng tờ tiền rơi trên mặt đất, thu dọn xong xuôi mới nhấp nước miếng, đếm qua một lần.

Càng đếm bà ta càng nhíu chặt chân mày, cuối cùng bất mãn cầm tiền trên tay lớn tiếng kêu lên: “Sao lại chỉ có 900 nhân dân tệ? Tiền lương tháng trước của con đâu hết rồi? Lúc trước con làm tiểu võng hồng(*) một khoảng thời gian, mỗi tháng được mấy nghìn nhân dân tệ đâu, tại sao sau khi làm đại minh tinh trái lại không có tiền?”

(*) Võng hồng (网红): từ dùng để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.

Ánh mắt Quý Lạc Lạc càng thêm lạnh giá, cô nhìn người mẹ giống y như quỷ hút máu trước mặt, cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Một năm nay, mỗi ngày tôi đều ăn mì gói, ăn mặc cần kiệm là vì muốn bà có thể dư dả một chút, thế còn bà thì sao? Ngoại trừ việc đòi tiền ra thì bà có thể làm gì? Bà có quan tâm tới tôi chút nào sao?”

Kiếp trước Quý Lạc Lạc vì cha mẹ một nhà tan vỡ, nỗ lực tiến về phía trước, đến nay cô đều không quản vất vả mệt nhọc, nhưng rồi cuối cùng cô lại nhận được cái gì?

Thứ cô nhận được chính là lòng tham không đáy của người mẹ này, một mảng đen kịt, bất kể cô có trải qua nhiều khó khăn gian khổ đến mấy, mẹ cô cũng chưa bao giờ quan tâm lấy một câu.

Bà ta chỉ quan tâm mình lấy được bao nhiêu tiền…

Chu Vi nhìn thấy con gái thực sự tức giận, trong lòng nhịn lại, nén khuôn mặt đang phẫn nộ xuống, thay thế bằng vẻ mặt nhu hòa, bày ra một nụ cười, mở miệng nói: “Con nhìn con xem, sao lại nói ra mấy lời ngu ngốc thế chứ, mẹ cũng chỉ có mỗi một đứa con gái là con, mẹ không quan tâm con thì còn ai quan tâm vào đây? Cầm tiền của con còn không phải tích góp giúp con sao, chờ sau này khi con kết hôn thì mẹ sẽ trả lại.”

Nói đến kết hôn, sắc mặt Chu Vi thoáng biến đổi, bà nhìn xung quanh một chút, sau đó sát lại gần Quý Lạc Lạc, thấp giọng nói bên tai cô: “Lạc Lạc, mẹ thấy trên mạng đều đang đồn đại việc con cùng lãnh đạo của mình đi thuê phòng. Chuyện này có phải là thật hay không?”

Nhìn hai mắt lóe sáng của mẹ mình, Quý Lạc Lạc đột nhiên nở nụ cười.

Cô sao mà quên được, người đàn bà này ngoài việc đòi tiền của cô ra, còn có thể đem cô giao cho đám nam nhân, dùng danh tiếng của cô để kiếm tiền, người mẹ như này, ngoại trừ cô, ai có thể làm tới được như vậy?

“Cút.”

Cô ngửa đầu, từ trong kẽ răng nặn ra một từ.

Lúc này, Chu Vi còn đang chìm đắm trong thế giới của mình, bà tưởng tượng con gái mình đi theo sau đám nam nhân có tiền, sẽ mang lại cho bà bao nhiêu của cải.

Bà ta một bên tính toán, một bên mở miệng nói: “Lãnh đạo bên phát sóng trực tiếp trên mạng không có tiền đồ, mẹ giao lưu một chút trong vòng bạn bè, bọn họ quan hệ rộng, mẹ sẽ khiến hắn liên lạc với con, con yên tâm, mẹ sẽ nâng con lên làm một đại minh tinh nổi tiếng, làm như vậy, sau này hai mẹ con chúng ta cũng không phải lâm vào cảnh khốn cùng nữa.”

Quý Lạc Lạc nghe lời bà ta nói, trái tim đã rơi xuống đáy rồi, hai tay cô nắm chặt thành quyền, kịch bản trong tay bị cô vo thành  một nắm.

“Cút!!!”

Bất thình lình, cô hét lên đầy giận dữ, Chu Vi sợ tới mức thiếu chút nữa là ngã xuống, bà ta vừa định mở miệng chửi bới, ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt giống như quỷ ăn thịt người của Quý Lạc Lạc, lời nói ra đến miệng cũng đều nuốt trở lại toàn bộ.

Bà ta còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Quý Lạc Lạc không cho bà ta cơ hội, cô đen mặt lại, cảnh cáo: “Tôi nói với bà lần cuối, cách xa tôi ra một chút, từ nay về sau tôi không muốn gặp lại bà.”

Nói xong cô dùng thẻ phòng mở cửa, sau khi bước vào liền đóng mạnh cửa lại, đem Chu Vi nhốt lại phía sau, từ nay hai người tách biệt hai thế giới.

Quý Lạc Lạc dựa người vào cửa, từ từ trượt xuống ngồi trên mặt đất, nhìn vào bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ, trong đầu cô cố gắng đè nén hết đống ký ức kinh khủng đang điên cuồng nhảy ra ngoài, tất cả bọn chúng đều đang lớn tiếng cười với cô, giễu cợt cô, cười như muốn vỡ tung.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ lên, Quý Lạc Lạc ôm đầu, nức nở quát về phía cánh cửa đối diện: “Bà biến đi, tôi không muốn nhìn thấy bà…”

Sau khi cô nói xong, tiếng gõ cửa bên ngoài quả nhiên ngừng lại tức thì, chỉ có điều một lát sau, từ ngoài cửa truyền tới một giọng nam ôn hòa, nhã nhặn, anh ta có phần do dự, mở miệng hỏi: “Cô đây là đang cáu gắt với tôi sao?”

Nghe được giọng nói của Sở Tiện, đầu Quý Lạc Lạc ngẩng lên một chút, nhưng cơ thể vẫn không động đậy như cũ, ngồi xổm trên mặt đất như một chú thỏ con bị thương, đỏ mắt đáng thương liếm láp chỗ đau.

“Anh tới làm gì?”

Giọng nói của cô rầu rĩ, ỉu xìu, một chút cũng không có tinh thần hoạt bát như ban ngày, thoạt nghe qua giống như đang phải chịu ủy khuất.

Sở Tiện tiếp xúc với cô cũng không nhiều, dáng vẻ của cô cũng chỉ thấy được vài lần, Quý Lạc Lạc chính là loại người rửng mỡ như vậy, bộ dạng điên điên khùng khùng, thế nhưng lại khiến tâm tình người khác giống như mình, cùng nhau vui vẻ.

Cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua dáng vẻ đau lòng của cô.

Vừa nghĩ tới gương mặt xinh đẹp động lòng người ấy không có nụ cười sáng lạn, không biết tại sao, Sở Tiện đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

“Đạo diễn tạm thời sửa lại kịch bản một chút, vì tiện đường đi qua đây nên tôi đem cho cô luôn, cô xem qua một chút đi.”

Quý Lạc Lạc nhìn cánh cửa, không nhúc nhích, sắc mặt trầm xuống: “Anh để ở ngoài cửa đi, lát nữa tôi tự lấy.”

Sở Tiện không nói gì thêm nữa, cúi người xuống đặt phần kịch bản đã được sửa đổi trước cửa phòng Quý Lạc Lạc, sau đó đứng thẳng dậy, thâm thúy nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, vài giây sau liền quay người rời đi.

Sở Tiện đi thẳng về phía tay trái hành lang, phòng của anh nằm ở phía cuối cùng.

Ngay khi vừa đặt chân đến bên ngoài cửa phòng mình, lập tức liền cảm thấy trong ngực có phần khó chịu, anh nhắm mắt lại hít sâu vài lần.

Một lúc lâu sau, anh ta mở mắt ra, hơi rũ mí mắt xuống nhìn bóng đen nhàn nhạt trên sàn, giống như thần sắc trong mắt anh, tối tăm lại tĩnh mịch.

Cuối cùng Sở Tiện vẫn không thể lay chuyển được ý niệm trong lòng mình, xoay người ngược lại, một lần nữa đi tới trước cửa phòng Quý Lạc Lạc, ra sức gõ mạnh lên cửa phòng cô.

Bên trong lại truyền ra âm thanh nhỏ như tiếng mèo kêu một lần nữa: “Ai vậy?”

Con ngươi phía sau tròng kính của Sở Tiện chợt lóe lên tia sáng mang tên xốc nổi, anh đẩy đẩy mắt kính theo thói quen, thấp giọng nói: “Vẫn là tôi.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh ta trầm mặc trong chốc lát, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Có một câu chuyện được truyền lại về vườn hoa phía sau khách sạn này, nghe nói nếu ai tìm được cỏ bốn lá ở trong bãi cỏ vào lúc 12 giờ đêm thì người đó sẽ nhận được một điều ước. Điều ước này nhất định sẽ trở thành hiện thực, cô có muốn đi tìm thử một lần hay không?”

Trong bóng tối bên trong phòng, Quý Lạc Lạc nhìn thoáng qua về phía bên ngoài cửa sổ, biết rõ sẽ không nhìn thấy được thứ gì, nhưng cô vẫn bướng bỉnh không chịu thu lại ánh mắt.

Nghe được giọng nói ung dung, mềm mại như nước của anh, trong lòng cô dần dần bình tĩnh lại, quệt nước mắt trên mặt một cái, cô quay người hỏi: “Anh có đi không?”

Sở Tiện vốn định từ chối, thế nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng đáng thương của cô, anh lại không nỡ làm vậy, bất chấp gật gật đầu: “Đi, tôi cũng muốn cầu nguyện.”

Nghe thấy vậy, khóa cửa phòng lạch cạch vài tiếng, sau đó Quý Lạc Lạc từ bên trong đi ra, mái tóc dài đến eo của cô hơi rối một chút, quả nhiên mắt hồng hồng, dáng vẻ yếu ớt đáng thương, thoạt nhìn so với vẻ ngang ngược ban ngày, khiến cho người ta muốn đem cô đặt dưới thân mà khi dễ.

Người đàn ông trước mặt đã thay ra bộ quần áo khi đóng phim, đổi trở về một bộ quần áo thể thao màu đen, áo khoác to lớn rộng rãi, bên trong lộ ra chiếc áo T-shirt trắng tinh.

Quý Lạc Lạc ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mắt đang đặt toàn bộ ánh mắt lên người mình, mím chặt môi, nhẹ giọng nói: “Không phải nói mang tôi đi tìm cỏ bốn lá sao, còn không đi?”

_______

Tác giả có điều muốn nói:

Vẫn luôn viết lách không ngừng nghỉ, Đậu Đậu có chút mệt mỏi, cho nên ngày hôm qua đã quyết định nghỉ ngơi một bữa, xin lỗi….Về sau nếu nghỉ ngơi sẽ thông báo cho các bạn biết trước một tiếng!

Ngoài ra tính cách của nam chính khá ‘mềm mại’, nhưng nữ chính lại không thích như vậy, vì thế nên sẽ biến nam chủ thành một hán tử chân chính, nam chính đối với nữ chính là nhất kiến chung tình…emmm có phải không cẩn thận nói hơi nhiều rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.