Bạch Du Du sửng sốt: "Anh trai nói sẽ tới đón em."
“Muộn như vậy rồi, em cứ đi nghỉ ngơi trước đi, chờ anh ấy tới.” Lục Hàn Chi nói: “Hiện tại không liên lạc được với anh ấy đúng không?
Quả thực là hiện tại cô không thể liên lạc được với Bạch Hiêu. Công việc của Bạch Hiêu có một chút thần bí. Trước đó cô còn lo lắng sợ anh ấy có gặp nguy hiểm hay không. Nhưng Bạch Hiêu đã cam đoan với cô. Nhất định là anh ấy đã gặp phải tình huống đặc biệt cho nên mới không đến đây được.
"... Cảm ơn anh."
Bạch Du Du cầm ly sữa bước vào phòng ngủ. Vừa định ngồi xuống giường, cô đột nhiên nhận ra, cô vậy mà lại bước vào phòng ngủ của Lục Hàn Chi!
Bạch Du Du vội vàng đứng dậy.
... Hiện tại cô đi ra ngoài có còn kịp không? Liệu có bị nghĩ là cố ý hay không?
Nhưng mà lúc Bạch Du Du đứng dậy, cô thấy Lục Hàn Chi mở cửa bước vào.
Cô mở to mắt.
Lục Hàn Chi đây là, đây là cũng muốn ngủ trong phòng ngủ sao?
Bạch Du Du nhìn xuống bản thân. Trước đây khi còn là một chú mèo con, cô có thể cuộn tròn trong ổ mèo, nhưng bây giờ điều này đối với cô thật sự quá khó...
Có lẽ là bây giờ Lục Hàn Chi mới nhớ ra bây giờ cô không còn là một con mèo nữa, muốn đưa cô ra phòng dành cho khách. Nhưng khi Bạch Du Du vừa muốn đi ra ngoài, Lục Hàn Chi đã đi đến phía sau cô, nói: "Đừng nhúc nhích."
Bạch Du Du cảm thấy bàn tay anh nhẹ nhàng vén tóc cô lên. Ngón tay anh chạm vào cổ cô, mang đến một trận run rẩy không diễn tả nổi.
Cả người Bạch Du Du cứng đờ lại. Cô cảm thấy anh đang tháo chiếc chuông trên cổ cô xuống.
Lục Hàn Chi vuốt tóc cô, rồi anh lấy ra thứ gì đó từ trong túi của anh.
Bạch Du Du có chút tò mò không biết anh đang làm gì. Một lúc sau, Lục Hàn Chi bước đến trước mặt cô cô, nắm lấy tay cô rồi đeo một cái vòng tay vào cổ tay cô.
Đó là một chiếc vòng tay bằng bạc. Cái chuông giờ đã được anh gắn lên vòng tay.
Bạch Du Du đưa tay lên, chiếc chuông nhỏ tinh xảo treo trên cổ tay cô, trên cái chuông có thể nhìn rõ tên Lục Hàn Chi.
Nếu là con gái thì quả thật làm vòng tay càng phù hợp, càng đẹp hơn.
Chỉ là cô không ngờ rằng Lục Hàn Chi vậy mà cũng lo lắng đến điểm này.
“Anh có một số việc cần giải quyết.” Lục Hàn Chi cầm máy tính xách tay trên bàn đi. Lúc quay đầu lại thì thấy cô ngây ngốc đứng đó.
"Không ngủ được?"
Bạch Du Du lắc đầu.
Lục Hàn Chi nói: "Anh ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh."
Lục Hàn Chi nói anh đang ở bên ngoài, là anh thực sự ở ban công ngoài cửa sổ, ngồi ghế làm việc trên máy tính bảng.
Bạch Du Du nằm trên giường nhìn anh rất lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng cô không biết, sau khi cô ngủ không được bao lâu, Lục Hàn Chi bước vào ngồi xuống bên giường.
Trong giấc ngủ, gương mặt Bạch Du Du rất yên bình và xinh đẹp. Hơi thở dần trở nên đều đặn, thỉnh thoảng cô thì thầm không rõ ràng, giống như tiếng mèo con nói mớ vậy.
Lục Hàn Chi lặng lẽ nhìn gương mặt trầm lặng của cô.
Từ lông mày, đôi mắt nhắm nghiền, sống mũi nhỏ thanh tú cho đến đôi môi hơi hé mở của cô.
Giống như anh đã tưởng tượng trước đây. Mèo con của anh sẽ trông như thế nào nếu nó biến thành một cô gái.
Cho đến khi tận mắt chứng kiến, mới phát hiện, thì ra cô xinh đẹp hơn những gì anh tưởng tượng. Còn... khiến người yêu thương hơn nữa.
Lục Hàn Chi yên lặng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Đây là chuyện mà anh muốn làm lúc ra ngoài vào buổi sáng hôm nay.
Lúc đó cô đi theo anh, cười híp mắt.
Trong khoảnh khắc đó, anh gần như sinh ra một loại cảm giác cực kỳ vi diệu.
- --- Giống như từ lúc ban đầu nhìn thấy hình dạng chân thật của cô, tất cả sự yêu thích của anh đối với mèo con, đều không chút do dự, cứ như vậy đổ dồn vào cô gái này.
Hơn nữa anh biết rất rõ điều đó.
Đây không phải là ảo giác trong lúc nhất thời.
Nếu như không phải sợ cô chấn kinh, e rằng lúc đó anh đã không nhịn được.
Lúc cô bỗng nhiên biến mất không có lý do, lực kiềm chế của anh liền sụp đổ.
May mắn thay, bây giờ cô lại xuất hiện trước mặt anh --
Cho dù cô có hình dạng như thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay.
...
Ngày hôm sau, Bạch Du Du tỉnh dậy thì thấy Lục Hàn Chi không còn ở trong phòng. Cô còn không kịp rửa mặt, mà vội vàng mặc quần áo tử tế đi ra ngoài. Kết quả là còn chưa xuống lầu, cô đã nhìn thấy Bạch Hiêu và Lục Hàn Chi ở phòng khách. Bầu không khí kỳ quái không thể diễn tả được.
"Anh trai? Anh đến lúc nào vậy?"
“Anh mới đến không lâu.” Thật ra anh ấy đã đến từ lâu, nhưng Bạch Du Du vẫn chưa tỉnh lại, vì vậy đợi đến bây giờ. Bạch Hiêu lo lắng cả đêm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền vội vàng chạy tới.
Bạch Du Du nhìn Bạch Hiêu, sau đó quay sang nhìn Lục Hàn Chi nói: "Ừm... Hai người vẫn chưa ăn sáng đúng không? Để em đi làm bữa sáng cho hai người!"
Kết quả là cô chạy vào bếp thì thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Lục Hàn Chi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Em ăn sáng đi. Anh phải đi họp."
Bạch Du Du nghe anh nói vậy thì vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của cô như vậy, Lục Hàn Chi mỉm cười, đi đến bên cạnh cô, đưa tay lên nhẹ nhàng sửa tóc trên trán cô, nói: "Gấp cái gì, anh còn chưa đi."
"Anh không ăn sáng à?"
“A Trạch sẽ chuẩn bị giúp anh.” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng ôm eo hôn lên trán cô, từ giọng điệu đến cử chỉ đều dịu dàng: "Em ra ngoài đi dạo với anh trai đi, chơi chán thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến đón em về. "
Khoảnh khắc anh cúi đầu hôn xuống, Bạch Du Du vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt vẫn còn ngây ngốc.
"Mở điện thoại, đừng để anh không tìm được em."
Mãi cho đến khi Lục Hàn Chi ra khỏi cửa, Bạch Du Du mới tỉnh táo lại. Vừa nhìn thấy sắc mặt xanh lét của Bạch Hiêu, cô vội vàng hỏi: "Anh trai, anh sao vậy?"
Bạch Hiêu nín nhịn, không nhịn được nói: "Du Du, em và Lục Hàn Chi... Vẫn luôn như vậy?"
Bạch Du Du hoảng hốt sờ trán, sắc mặt đột nhiên biến sắc, "A!"
Bạch Hiêu sửng sốt: "Làm sao vậy?"
Bạch Du Du che mặt, khóc không ra nước mắt: "Em... Em còn chưa rửa mặt!" / (ㄒ o ㄒ) / ~~
Lúc nãy Lục Hàn Chi không những chạm vào má cô, mà còn hôn lên trán cô. Vậy mà cô Chưa! Rửa! Mặt!
Hơn nữa còn ở trước mặt Bạch Hiêu!
Thấy cô đỏ mặt, Bạch Hiêu hít sâu một hơi nói: "... Đừng lo lắng, bí mật này, anh trai sẽ giúp em giữ kín."
Bạch Du Du: "..."
Anh trai, anh có thể quên những gì anh vừa nhìn thấy hay không?
Khang Văn Trạch thấy Lục Hàn Chi ở trên xe có chút tâm thần không yên, anh ta hỏi: "Lục tiên sinh lo lắng cho Bánh Trôi sao? Nó còn đang ở nhà ngủ?"
Lục Hàn Chi thở dài, "Nếu như ngoan ngoãn ngủ ở nhà thì tốt rồi."
Khang Văn Trạch: "???"
Bánh Trôi luôn rất ngoan. Mặc dù có đôi khi hơi nghịch ngợm, nhưng Khang Văn Trạch nghĩ Bánh Trôi là con mèo ngoan nhất, thông minh nhất mà mình từng gặp.
Có điều Lục Hàn Chi thấp thỏm cũng là lẽ thường. Dù sao sau khi bị mất rồi tìm lại được, Khang Văn Trạch anh ta còn phải rất cẩn thận trong tất cả mọi chuyện liên quan đến Bánh Trôi nữa mà.
Trước khi đi, Bạch Du Du lên lầu, cẩn thận dọn dẹp phòng cho Lục Hàn Chi. Còn chưa kịp ưu thương thì đã bị Bạch Hiêu gọi xuống.
"Bây giờ chúng ta về nhà sao?"
“Trước tiên đưa em đi mua một vài thứ.” Bạch Hiêu đeo kính râm nói: “Quần áo và đồ dùng hàng ngày,... Anh đã dọn dẹp phòng ở nhà cho em rồi. Buổi chiều anh sẽ dẫn em đi xem. Thiếu cái gì thì sẽ mua cái đó. Nếu không thích thì có thể trang trí lại và mua một bộ nội thất mới. "
"Nhà của anh sao?"
"Là nhà của chúng ta."
Trong lòng Bạch Du Du cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nghĩ lại thì thấy có gì đó sai sai: "Anh trai, anh không có bạn gái sao? Em ở nhà anh có bất tiện không?"
"Không có gì bất tiện... Anh độc thân."
"Độc thân?!" Bạch Du Du cảm thấy không thể tin được: "Vậy thì chắc là do công việc của anh quá bận rộn, hoặc là ánh mắt của anh quá cao."
Cô thấy, Bạch Hiêu thuộc tuýp đàn ông mà hầu hết các cô gái đều thích, cao ráo, đẹp trai, lại có cảm giác an toàn, còn rất thành thục, ổn trọng. Hơn nữa còn rất giỏi chăm sóc người khác.
Bạch Hiêu mỉm cười. Trong lúc chờ đèn đỏ giao thông, anh ấy liếc nhìn điện thoại di động, rồi nói với Bạch Du Du: "Một lát nữa anh sẽ giới thiệu cho em một người. Ánh mắt của anh không tốt, cô ấy có thể đi mua sắm với em."
"Là con gái?"
Bạch Hiêu gật đầu: "Là một con nhóc, tuổi tác cũng không cách biệt với em lắm."
Chờ đến lúc nhìn thấy "con nhóc" trong miệng Bạch Hiêu, Bạch Du Du cảm thấy mình đã bị lừa dối sâu sắc. Bởi vì cô gái trước mặt, mặc dù trông giống như khoảng hai mươi, nhưng chắc chắn không phải là "con nhóc".
Cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cao ráo tinh xảo mặc một chiếc váy ôm body. Cả người như một đóa hoa trong trẻo quyến rũ, khi cười lại mang theo một loại ôn nhu dịu dàng: "Du Du, xin chào, chị tên là Dung Tích."
“Xin chào.” Bạch Du Du nhìn thoáng qua Bạch Hiêu đang đỗ xe cách đó không xa, cười nói: “Chị là bạn gái của anh trai em?
"... Em cảm thấy sao?"
"Em thấy là nếu như không phải thì thật là đáng tiếc."
"Đúng vậy." Dung Tích cười nhạt nói: "Chị cũng cảm thấy rất đáng tiếc... Đáng tiếc chị không phải."
Bạch Hiêu đi tới, nói: "Không cần anh giới thiệu nhỉ?"
"Không cần." Dung Tích nói: "Em và Du Du mới quen đã thân."
Bạch Du Du gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch Hiêu đưa cho Bạch Du Du một tấm thẻ: "Mật khẩu là ******, ngày sinh nhật của em. Em muốn mua gì cũng được, không cần phải tiết kiệm tiền cho anh trai."
Bạch Du Du sửng sốt một lúc, chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Tiền trước đây em tiết kiệm được, giờ còn có thể dùng được không?"
“Sợ là có chút phiền phức.” Bạch Hiêu xoa đầu cô: “Không sao đâu, anh có tiền, có thể nuôi em được.”
“Cảm ơn anh trai.” Bạch Du Du cẩn thận cất tấm thẻ, nói: “Sau này em sẽ chăm chỉ kiếm tiền.”
Bạch Hiêu mỉm cười, đứa nhỏ ngốc nghếch này.
Nếu có thể, anh muốn bù đắp tất cả những thiếu sót mà cô phải chịu bao năm qua.
“Anh không cần đi theo bọn em. Em và Du Du muốn đi mua sắm mấy thứ của con gái.” Dung Tích nói với Bạch Hiêu: “Đừng lo lắng, em sẽ không phạm phải sai lầm của lần trước.”
Nhìn thấy Dung Tích nắm tay Bạch Du Du đi mua sắm, Bạch Hiêu cũng không cách bọn họ quá xa. Nhưng điều anh ấy thật sự không ngờ tới là hai cô gái sớm thân nhau như vậy.
Lúc đầu anh còn lo lắng tính tình Dung Tích lạnh lùng sẽ khiến cho Bạch Du Du không được tự nhiên. Xem ra là anh ấy đã suy nghĩ nhiều rồi.
Ngẫm lại cũng thấy rất bình thường. Em gái anh đáng yêu như vậy, ai mà không thích?
Chỉ là rất nhanh anh ấy liền phát hiện, hắn yên tâm quá sớm.
Hai cô nhóc này, người nào cũng không thể không quan tâm được.
...
Sau khi kết thúc buổi quay phim, việc đầu tiên là Lục Hàn Chi cầm điện thoại di động lên.
Khang Văn Trạch không nhịn được hỏi: "Lục tiên sinh, anh đang đợi cuộc gọi của ai hả?"
Lúc nãy Lục Hàn Chi nói với anh ta, nếu có cuộc gọi đến thì nhất định phải báo cho anh càng sớm càng tốt. Hơn nửa Lục Hàn Chi còn lên một danh sách rồi sắp xếp trợ lý khác đến trung tâm thương mại mua.
Anh ta vô tình liếc nhìn thì thấy tất cả đều là đồ dành cho con gái, còn tương đối đắt tiền nữa. Hơn nữa danh sách đó còn chính tay Lục Hàn Chi liệt kê ra nữa.
Chẳng lẽ là quà tặng cho ai?
Ngoại trừ Bánh Trôi, Khang Văn Trách chưa từng thấy anh để tâm như vậy.
Nếu như không phải biết gần đây Lục Hàn Chi không có hoạt động nào khác ngoài công việc, Khang Văn Trạch thậm chí còn nghĩ rằng cô gái nào thật may mắn khiến cho Lục tiên sinh vừa gặp đã yêu.
Nhưng mà anh ta thật sự không tưởng tượng được, cô gái nào mới có thể để cho Lục Hàn Chi có thể thích đến mức yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Tôi đi gọi điện thoại đã."
Lục Hàn Chi bước ra ngoài phòng nghỉ, một nữ diễn viên đi tới: "Lục tiên sinh, em là fan của anh, anh có thể ký tên cho em được không?"
Tôn Vũ Kỳ không có nhiều phân cảnh trong, nhưng bởi vì diễn kỹ bình thường nên làm chậm tiến độ, thấy Lục Hàn Chi sắp hơ khô thẻ tre, cuối cùng cô ta không nhịn được.
Mặc dù Lục Hàn Chi lạnh lùng nhưng luôn được khen ngợi thân sĩ phong độ, cao quý ưu nhã. Hơn nữa, cùng ở trong một đoàn phim, Tôn Vũ Kỳ cảm thấy mỗi ngày nhìn mặt nhau cũng không ít, ít nhất ký tên anh sẽ không từ chối. Vì vậy cô ta ôm hy vọng lớn đi đến.
Nhất là sau khi cô ta nói xong, Lục Hàn Chi rõ ràng dừng lại, nhìn cô ta một chút. Ánh mắt Tôn Vũ Kỳ sáng ngời. Trước khi đến cô ta đã cố ý trang điểm cẩn thận, còn cố ý chọn thời điểm không có người đến, xem ra tất cả đều đáng giá.
Nhưng mà Lục Hàn Chi chỉ thản nhiên nói: "Xin lỗi, hiện tại tôi đang bận việc."
Nhìn bóng lưng anh rời đi, sắc mặt Tôn Vũ Kỳ cứng đờ.
...
Nhìn bức ảnh mèo con quen thuộc trên điện thoại, Lục Hàn Chi nở nụ cười.
Từ lúc nào sự tự chủ của anh trở nên kém như vậy?
Chỉ mới buổi sáng không có tin tức gì từ cô thôi, vừa rồi nghe người khác nói lời tương tự của cô, anh liền hoảng hốt.
Trong đầu hiện lên bộ dạng nghiêng đầu xấu hổ của cô lúc đưa sổ xin anh ký tên.
Chuyện đầu tiên nghĩ đến sau khi quay phim xong là cô có gửi tin nhắn hay gọi điện thoại đến không.
Lục Hàn Chi nhìn điện thoại di động hồi lâu, sau đó bấm số.
Phải mất một lúc thì điện thoại kết nối, nhưng đó không phải là giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của cô.
"Xin chào, là Lục tiên sinh đúng không?"
Giọng nói của Lục Hàn Chi chùng xuống: "Là tôi, cô là ai?"
"Tôi là Dung Tích, bạn của Du Du. Bây giờ tình trạng của Du Du không tốt lắm. Nếu được, anh có thể đến đây được không?"
Trong nháy mắt, dây thần kinh của Lục Hàn Chi siết chặt lại.
"... Cô ấy làm sao? Hiện tại mọi người đang ở đâu?"
"Cô ấy không sao, nhưng..." Dung Tích cười nhạt: "Cô ấy chỉ là nhớ anh thôi."
Bạch Du Du vừa nghe Dung Tích nói như vậy, vội vàng vỗ tay Dung Tích một cái.
Dung Tích nhẹ nhàng cầm lấy móng vuốt mèo con, cười nói: "Chị không nói sai nha. Không phải em vừa mới nhớ cậu ta sao?"