Mặt Lương Nhung đỏ ửng, không biết phải làm sao nhìn về phía Tông Ninh.
Giờ khắc này, Tống Ninh bị cảm xúc mãnh liệt làm cho choáng váng đầu óc, thân thể cũng bắt đầu rục rịch.
Nhưng cậu không thể bị Lương Nhung làm mê loạn tâm trí được, cố gắng bỏ qua phản ứng của cơ thể, nói: “Không sao, đây là hiện tượng sinh lý bình thường.”
Lương Nhung tiểu tâm dực dực hỏi: “Vậy em có thể không…?”
Tống Ninh hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi gật đầu, ôm lấy cổ Lương Nhung chủ động hôn lên.
Nhưng cuối cùng lại bị Lương Nhung đẩy ra.
“Không được. Em vẫn còn chưa đủ tuổi.” Lương Nhung thống khổ nói.
Nói xong hắn liền vọt vào nhà vệ sinh, để lại một mình Tống Ninh bơ vơ trong bể dục.
46.
Cả buổi chiều Tống Ninh không thèm để ý tới Lương Nhung, trước khi về, Lương Nhung vẫn luôn đi theo sau mông cậu nhận sai: “Xin lỗi A Ninh, vừa nãy em không khống chế tốt, em bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Tống Ninh thiếu chút nữa thì ngất đi.
Buổi tối, khi tắm rửa, Tống Ninh ở trong phòng tắm lâu hơn bình thường để giải quyết nhu cầu sinh lý. Tại một khắc lên tới đỉnh dục vọng, gương mặt của Lương Nhung xuất hiện trước mắt cậu.
Tống Ninh lau khô cơ thể ra ngoài nằm nhoài trên giường, cậu không khống chế được lại nhớ tới Lương Nhung, nghĩ tới gương mặt thành thục thâm thúy của hắn, nghĩ tới dáng vẻ nũng nịu chơi xấu của hắn, còn có cả nụ hôn ôn nhu cùng ánh mắt yêu thương của hắn.
Mỗi ngày hắn đều lắc lư trước mặt cậu, giờ đến cả giấc ngủ cũng không tha cho cậu.
47.
Tống Ninh trằn trọc hồi lâu, cuối cùng cầm điện thoại lên gọi cho mẹ Tống.
Mẹ Tống chưa bao giờ nhận được cuộc gọi muộn như vậy từ con trai, câu đầu tiên hỏi: “Làm sao vậy, cãi nhau với tiểu Lương sao?”
Tống Ninh lắc lắc đầu, rồi mới nhớ ra đầu dây bên kia không nhìn thấy, “Không có, bọn con rất tốt.”
Mẹ Tống nở nụ cười: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tống Ninh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Mẹ, nếu như hai người yêu nhau nhưng xác định trước không có kết quả thì sao bây giờ?”
Mẹ Tống hỏi: “Con yêu nó sao?”
Tống Ninh nói: “Có lẽ so với tưởng tượng, con còn yêu cậu ấy hơn.”
48.
Nếu như ái tình chỉ là một giấc mộng, Tống Ninh hy vọng nó sẽ tốt đẹp, dù chỉ ngắn ngủi cũng cầu không có tiếc nuối.
Cậu vẫn nhớ kỹ câu nói tối qua của mẹ Tống: “Nếu yêu, thì không cần lo được lo mất.”
Tống Ninh nghe xong thì trở nên nhẹ nhõm hơn.
Nếu như kết cục đã định trước thì còn gì phải lo lắng.
Chỉ cần Lương Nhung vẫn còn thì có cái gì quan trọng hơn hắn nữa.
49.
Sau đó, Tống Ninh cùng Lương Nhung đi rất nhiều nơi và làm rất nhiều chuyện.
Đó là một giấc mộng đẹp, để rồi sau khi tỉnh dậy, nó mãi khắc ghi trong tâm trí của cậu.
Cậu vĩnh viễn ghi nhớ, hình ảnh Lương Nhung nâng bó hoa cẩm tú cầu, đứng dưới ánh chiều dương quỳ gối tâm tình trước mặt cậu.
Lương Nhung nói: “A Ninh, anh xem, hoa cẩm tú cầu có bao nhiêu cánh thì em sẽ yêu anh bấy nhiêu năm.”
“Anh không đếm hết cũng không sao, em vẫn sẽ yêu anh mãi mãi.”
“A Ninh, anh vẫn luôn yêu em có được không.”
Ở trong mộng, Tống Ninh vừa khóc vừa cười nói với thiếu niên mà cậu yêu nhất: “Được.”