Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 16



Đây là lần đầu tiên Lạc Miểu ngồi khoang hạng nhất, cũng là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ ngồi trên máy bay mà như ngồi trên đống lửa.

Tống ảnh đế đã ngủ say bên cạnh, cậu vẫn không thể bình thường sau loại cảm giác nghẹt thở ban nãy, thậm chí quay đầu cũng rất khó khăn.

Nửa tiếng trước, cậu bị ảnh đế nhà mình đặt ngay ngắn trên ghế, Tống ảnh đế dùng đôi mắt đen láy kia làm cho cậu mê muội, cậu nghe thấy đối phương hỏi "Có phải cậu thích tôi"...

Sao anh Trạch lại hỏi vậy?

Lạc Miểu gần như sững sờ.

Rõ ràng không đụng chạm vào bất cứ nơi nào trên cơ thể, nhưng chính cậu lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt, ngay cả ngón tay cũng không dám nhúc nhích một chút, cậu rụt cổ lại, không dám nói lời nào, bởi vì khoảng cách hai người gần đến mức chỉ cần cậu vừa mở miệng, hô hấp sẽ hòa vào nhau...

May mắn đúng lúc nữ tiếp viên hàng không đi tới, Tống Thịnh Trạch lui người lại, mặt không hề cảm xúc ngồi lại ghế của mình.

Lạc Miểu thầm mắng mình không tiền đồ, thích thì thích, có cái gì không thể thừa nhận, một câu thừa nhận mình thích idol thì khó lắm hả?

Thế nhưng, cậu lại cảm thấy có chỗ không đúng lắm...

Bầu không khí vừa nãy, nói ra, luôn cảm giác khác với việc fan hâm mộ thừa nhận thích thần tượng lắm, nói chung cứ quái quái...

Tống Thịnh Trạch nhắm mắt dựa vào ghế ngồi rộng rãi khoang hạng nhất, thực ra anh chẳng ngủ được, trong lòng anh có chỗ cũng không thoải mái, buồn bực muốn đứng lên chạy hai vòng.

Vừa nhìn thấy ID Lạc Miểu trên điện thoại di động, Tống Thịnh Trạch đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó rất nhanh chóng hiểu ra, nhóc con cố gắng che giấu thân phận, có lẽ vì việc làm trợ lý, sợ nói ra sẽ bị sa thải, nhất định là vì thích anh, là fan của anh, mới có thể nhọc nhằn khổ sở làm hậu kỳ giúp anh.

Tống Thịnh Trạch tự luyến suy nghĩ, nhóc con là fan của mình mà còn âm thầm che giấu, thật là đáng yêu.

Nếu không dám nói thì anh trực tiếp đi hỏi là được, nếu như Lạc Miểu nói thích anh, anh không ngại tương lai thả nhiều phúc lợi, để fan hâm mộ cực kỳ đáng yêu này tiếp xúc gần gũi với thần tượng hơn một chút.

Sau đó, anh không thể chờ đợi được nữa, hỏi xong, Tống Thịnh Trạch tức thành con cá nóc.

Nhóc con vậy mà không nói lời nào!

Hơn nữa biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ kia có ý gì?!

Sợ hãi, hoang mang, làm khó xử, lúng túng...

Tống Thịnh Trạch nhớ Côn Bằng nói "Tôi là sầu riêng" muốn nghỉ việc, lại nghĩ tới lịch trình hôm nay bị tiết lộ...

Lẽ nào... Không phải vì thích anh, mà thật chỉ là vì kiếm tiền?

Làm fan hâm mộ của nghệ sĩ không phải việc thoái mái gì, sẵn sàng làm điều gì đó, hoặc là vô cùng thích người nghệ sĩ này, hoặc là vì kiếm tiền, vừa nghĩ tới một trong hai khả năng, Tống Thịnh Trạch cũng cảm thấy đau lòng.

Anh đối với nhóc con không tốt hả?

Bèo nước gặp nhau, không chỉ có thiện cảm với cậu, cho cậu một công việc còn có ý định dẫn dắt cậu vào giới, làm chủ cũng đâu có không giống Tiết Tử Dục đi bắt nạt cậu? Ấy vậy mà vẫn chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền?

Tống Thịnh Trạch không hiểu sao mình được một trải nghiệm tồi tệ "Ta gửi lòng nơi trăng tỏ, nhưng trăng lại chiếu cả con sông".

Tức điên!

"Anh Trạch, thức ăn đã tới, còn phải ngồi mấy tiếng máy bay nữa, có muốn dùng một chút trước không?"

Nữ tiếp viên hàng không đưa thức ăn đến, Lạc Miểu kìm nén cảm giác kỳ dị vừa nãy, vỗ vỗ Tống Thịnh Trạch gọi anh dậy ăn chút gì, thời gian khi đáp máy bay còn hơi lâu, trong lúc giảm cân vẫn phải bảo đảm sự trao đổi chất, không nên để bụng rỗng quá lâu.

Vỗ một cái không có động tĩnh, Lạc Miểu nhớ Tống Thịnh Trạch không thích bị người khác nhẹ nhàng gọi dậy, dùng thêm sức vỗ anh.

"Muốn đập chết tôi hả! Đồ ăn trên máy bay khó ăn như gì, tôi không ăn!"

Tự dưng Tống Thịnh Trạch phát hỏa, làm Lạc Miểu và nữ tiếp viên hàng không giật nảy mình.

Lạc Miểu vội vàng quay đầu xin lỗi nữ tiếp viên hàng không, chỉ lo cô gái này sẽ mất thiện cảm với ảnh đế nhà mình: "Xin lỗi xin lỗi, anh ấy quá mệt mỏi, nghỉ ngơi không được tốt, xin lỗi, vậy cho tôi một phần là được rồi."

Tống Thịnh Trạch nghe tiểu trợ lý nói xin lỗi với người khác, lại càng khó chịu hơn, lấy chăn chùm lên đầu, tiếp tục giả bộ ngủ.

Lạc Miểu cũng không biết đây là thế nào, trước khi lên máy bay vẫn còn bình thường, sau khi lên máy bay thì anh Trạch bắt đầu quái quái...

Cậu không dám hỏi, trong lòng cũng có phần oan ức, ăn đơn giản một chút, cũng cuộn tròn ngủ mất.

Ghế dựa liên kết, ở giữa chỉ cách tay vịn, đây cũng là lần đầu tiên cậu và Tống Thịnh Trạch cách nhau gần như vậy, hơn nữa còn là ngủ...

Nếu là lúc thường, chắc chắn tim cậu sẽ nhảy lên không ngừng, nhưng bây giờ chỉ còn loạn tung tùng phèo, cậu chợt cảm thấy ảnh đế và mình cách nhau rất xa, so với ban đầu cậu chỉ nhìn thấy anh trên màn ảnh lớn còn xa hơn, cậu hoàn toàn không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ biết là, hình như mình đã bị nam thần ghét...

Lạc Miểu nghiêng người cuộn tròn trên ghế, đưa lưng về phía Tống Thịnh Trạch, không dám quay người.

Cậu sợ nam thần vừa tỉnh lại, nhìn thấy mặt cậu sẽ càng đáng ghét hơn.

Thích chính là thứ khiến con người trở nên thấp kém...

Bởi vì đưa lưng về phía Tống ảnh đế, cậu không nhìn thấy, Tống Thịnh Trạch đã ló đầu ra khỏi chăn, hai mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng cậu.

Nhóc con rất gầy, nằm nghiêng như vậy, đường nét thắt lưng bị quần áo rộng rãi hoạ ra hết sức rõ ràng, Tống Thịnh Trạch lặng lẽ đưa tay ra một chút, hõm xương hông và xương sườn rất vừa vặn bàn tay của anh.

Anh rất muốn nắm thắt lưng kia vặn người này lại đây, mặt đối mặt hỏi cậu tại sao không thích mình, có nhiều người thích anh lắm, tại sao cố tình cậu không thích.

Là anh không đẹp trai, hay là kỹ năng diễn xuất không quá mức nổi bật, ngay cả trợ lý cũng không thích mình, vầy cũng quá thất bại!

Lúc xuống máy bay, bởi không nghỉ ngơi tốt, đôi mắt Tống Thịnh Trạch hơi hồng lên, nhưng khi nữ tiếp viên hàng không lúc trước hỏi anh muốn kí tên, anh vẫn rất nghề nghiệp mỉm cười, kí tên.

Các nữ tiếp viên hàng không rất vui mừng: "Anh Thịnh Trạch! Tụi em đều cực kỳ thích anh!"

"Cảm ơn." Tống Thịnh Trạch cười như gió xuân đùa giỡn với nữ tiếp viên hàng không, nhưng lời nói mang thâm ý: "May mà các cô nói, nếu không tôi còn tưởng mình không được ai thích."

Trong tiếng cười của các nữ tiếp viên hàng không như chuông bạc, Lạc Miểu đứng bên cạnh cảm giác như tim bị đòn thật mạnh.

Là tưởng bở à? Sao câu nói này như là đang nói cho cậu nghe...

Anh Trạch tức giận, là vì lúc hỏi mình, không nói thích anh trước? Anh Trạch đối với sự nổi tiếng của mình, không tự tin đến vậy? Anh sợ mình không được ai thích?

Ngẫm lại cũng có thể, ngay từ đầu anh Trạch đã được gọi là ảnh đế bôi đen, nếu không cũng sẽ không đặt tên cho fandom cái tên "Đầm lầy" như thế...

Lạc Miểu lập tức không còn khó chịu, thông cảm liếc mắt nhìn Tống ảnh đế, nghĩ thầm tìm cơ hội nào đó nói với anh là mình thích anh, nếu không anh sẽ rất đáng thương.

Thế nhưng, lúc bị hỏi lại bỏ lỡ, khó hơn nữa là phải tìm được bầu không khí thích hợp, không nên giống những fan hâm mộ khác cũng xông lại nói "anh Thịnh Trạch, em thích anh", dù sao cũng là trợ lý sớm chiều chung đụng, nói như vậy có thể làm cho anh Trạch có thêm gánh nặng không chừng?

Lạc Miểu lại lâm vào xoắn xuýt.

Một bên khác, Tống Thịnh Trạch vừa chờ hành lý vừa khởi nguồn điện thoại di động, điều thứ nhất nhận tin tức từ Côn Bằng gửi tới:

Béo: 【 ai u! Xác nhận là người bên công ty phụ trách giúp cậu đặt vé tiết lộ lịch trình, mới tới nên không hiểu chuyện, đã sai thải rồi, nghĩ oan cho "Tôi là sầu riêng", anh đã hiểu rõ ràng, Sầu riêng quản lý "Tôi yêu đầm lầy" hơn một năm, chưa bao giờ chuộc lợi, một lòng một dạ giúp cậu đăng bài, chỉnh sửa video hậu kỳ, đặc biệt thật thà... 】

Tiếp đến nói liên miên cằn nhằn Tống Thịnh Trạch lười đọc, hơi nhếch khóe môi lên một chút, nhìn sang sau gáy tiểu trợ lý.

Nhìn chằm chằm vòng xoay chuyển hành lý, Lạc Miểu cảm giác sau gáy có chút ngứa, gãi gãi quay đầu lại, đối diện là ánh mắt sâu thẳm của ảnh đế nhà mình.

Cậu theo bản năng vội vàng quay đầu nhìn hành lý, ảo não vừa nãy mình lại bỏ qua một cơ hội nói rõ ràng với Tống Thịnh Trạch.

Tống ảnh đế càng nhìn trợ lý nhỏ nhà mình lại càng vừa mắt, cũng thật là đáng yêu quá, rõ ràng thích anh, còn không thừa nhận, còn thẹn thùng!

Theo đuổi thần tượng cũng giống như thích một người, chắc cũng chỉ có một mình nhóc con như vậy, nếu fan nào cũng ngại ngùng như vậy, còn theo đuổi thần tượng kiểu gì!

Ngoài sân bay, xe công ty sắp xếp cho Tống Thịnh Trạch đã đến, tài xế riêng đã đến trước một bước để làm quen địa hình, đóm Tống ảnh đế đến trường quay phim.

Ngồi ghế sau xe, Lạc Miểu liếc nhìn bác tài xế phía trước chăm chú lái xe, rồi lại lén lút nhìn ảnh đế nhà mình nãy giờ không nói gì, tim đập thình thịch.

Bất kể nói thế nào, cũng phải nói rõ ràng, cũng không thể để anh Trạch mãi khó chịu như thế.

Một lát nữa đến trường quay sẽ có nhiều người, không còn cơ hội nói nữa, bây giờ có thể...

Lạc Miểu nhấp môi dưới, cậu muốn nhìn thẳng Tống Thịnh Trạch, như các fan hâm mộ khác thoải mái truyền đạt lời yêu thích của mình với idol, nhưng lại có chút ngượng ngùng, làm cho ánh mắt lấp loé, kỳ lạ, cũng như học sinh cấp ba đang chuẩn bị tỏ tình với học trưởng.

"Có gì muốn nói thì nói." Tống Thịnh Trạch đã phát hiện trợ lý nhỏ uốn tới ẹo lui nóng nảy bất an từ lâu, nín cười lạnh giọng dọa cậu.

Cố gắng xem nhẹ tâm trạng quỷ dị, Lạc Miểu đặt tay trên đầu gối dần nắm thành quyền: "Anh Trạch, em, em không phải không thích anh..."

"!" Bác tài xế nắm thật chặt vô-lăng.

Tình huống gì với trợ lý mới này thế?! Tỏ tình trong xe? Ảnh đế bá đạo em yêu anh?

Không đúng không đúng, nghe giọng điệu tiểu trợ lý, có vẻ như Thịnh Trạch hỏi người ta trước là có thích anh không... Ai nha! Đây là ảnh đế bá đạo yêu trợ lý à, Trời ơi!

"Ồ?" Tống Thịnh Trạch nhướn mày nhìn cậu, "Nói như vậy, cậu thích tôi?"

"Thích." Lạc Miểu nghiêm túc gật đầu, thầm nghĩ: Thích anh năm năm, từ thời cấp ba đã thích, mỗi bộ phim của anh thì cậu sẽ xem tận chục lần.

Tống Thịnh Trạch mới vừa mới đọc tin nhắn của Côn Bằng đã biết, Lạc Miểu không phải vì tiền, mà là vì thích anh mới đi làm việc, dù anh đã biết rõ, khi nghe chính miệng nhóc con nói ra, anh như phát nghiện, cố ý hỏi: "Là kiểu thích nào?"

Lỗ tai bác tài xế dựng thẳng lên, ông liếc trộm qua gương chiếu hậu, gương mặt xinh đẹp của trợ lý đã hồng lên.

Chà chà, thả thính thì vẫn là ảnh đế giỏi, xe này đang lái, còn có chuyện bát quái để nghe, một chút cũng không buồn ngủ!

Tống Thịnh Trạch nói làm Lạc Miểu giật mình, vội vàng nói: "Thực ra em cũng là fan của anh..."

Bác tài xế lập tức hết sức sống.

Đã lấy ráy tai sạch sẽ, cậu nói gì thì nói cho tôi nghe với?!

Tống Thịnh Trạch vô cùng thỏa mãn, cũng không làm khó dễ nữa, xoa đầu tiểu trợ lý: "Được, sau này hỏi cậu cái gì cứ việc nói thẳng, đừng giấu giấu diếm diếm, biết không?"

Lạc Miểu gật gật đầu, quá tốt rồi, anh Trạch nở nụ cười với cậu.

Tống Thịnh Trạch đàng hoàng trịnh trọng: "Còn nữa, tôi rất thích nghe câu "Em thích anh", ba chữ này, sau này nếu tâm trạng tôi không tốt, cậu phải nói với tôi, hiểu chưa?"

"... Hiểu rồi." Mặt Lạc Miểu bất giác đỏ lên.

Vẻ mặt Tống Thịnh Trạch dần dần nham hiểm: "Bây giờ tâm trạng tôi không được tốt."

Lạc Miểu chợt phản ứng lại, mặt đỏ hơn, như muỗi kêu: "Em, em thích anh..."

Bác tài xế trợn mắt ngoác mồm, cảm giác nhiệt độ trong xe đều bị hai con người ngồi sau xe làm nóng lên.

Hành động của ảnh đế quá táo bạo, bỗng nhiên ông khá thông cảm với vị trợ lý bị đùa giỡn, người ta vẫn còn con nít mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.