*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng sớm không khí trong lành, tối hôm qua ngủ rất ngon, tâm trạng Lạc Miểu vui vẻ, vừa làm điểm tâm vừa ngân nga: "Nếu như tôi có gậy thần, biến to biến nhỏ rồi trở nên xinh đẹp..."
"Lúc trước tôi đã muốn hỏi, sao cậu thích bài hát này quá vậy? Đến chuông điện thoại di động cũng dùng bài này."
Tống ảnh đế vừa vào nhà bếp đã nghe thấy giai điệu "Tiểu đinh đong" quen tai, Lạc Miểu thường hay ngân nga, làm cho anh cũng bị tẩy não, thỉnh thoảng trong não lặp lại câu hát này.
Tống đại ảnh đế bị những suy nghĩ bại hoại sa đọa tràn ngập đại não khiến cho rất muốn nói với trợ lý rằng "biến to biến nhỏ" gì gì đó, chỉ có bạn nhỏ mới có thể hát mà không suy nghĩ lung tung, một người đàn ông nam tính khoẻ mạnh như anh, sáng sớm nghe thấy bốn chữ này, sẽ nghĩ tới một vài thứ không nên nghĩ...
"Anh, anh dậy sớm vậy, chào buổi sáng!" Lạc Miểu quay đầu lại, nụ cười rạng rỡ trên mặt, "Em thích Doraemon mà, tiện thể thích luôn bài hát này."
Tống Thịnh Trạch ngáp một cái, tiện tay vò vò tóc tai: "Tại sao thích tên béo màu xanh đó?"
Lạc Miểu quay đầu lại tiếp tục làm việc: "Thì... Nó sẽ giúp đỡ bạn bè bị bắt nạt, giải cứu bạn bè, làm mất mặt đám xấu xa, rất lợi hại."
"Như vậy đã lợi hại rồi?" Tống Thịnh Trạch thích ngủ nướng, hiển nhiên còn mệt rã rời, mí mắt nặng trĩu, hờ hững hỏi.
"Vâng." Lạc Miểu khẽ đáp lời, "Như vậy đã rất lợi hại..."
"Bởi vì trong tâm lý con người có cái gọi là hiệu ứng bầy đàn, hầu hết mọi người sẽ không lựa chọn đứng về phía người bị bắt nạt, nó có thể không quan tâm thái độ những người khác, trở thành người duy nhất giúp đỡ, rất lợi hại..."
Tống Thịnh Trạch từ từ mở mắt ra, ngẩn ra nhìn sau lưng Lạc Miểu.
Rất khó giải thích được, nhóc con vừa nói, làm cho anh cảm giác có chút đau lòng...
Tống Thịnh Trạch theo bản năng hỏi ra lời: "Cậu... từng bị bắt nạt?" Cho nên cảm động lây?
Anh rõ ràng nhìn thấy động tác tay Lạc Miểu động dừng lại, sau đó, giọng nói trong trẻo vang lên: "Không có, anh Trạch, đó chỉ là phim hoạt hình thôi."
Thật không...
Vậy tại sao cậu lại phản ứng kỳ lạ như vậy?
Cái này... có liên quan đến chuyện cậu sợ ống kính sao?
Tống Thịnh Trạch có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng nhìn bóng lưng đơn bạc của trợ lý nhỏ, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Bây giờ không phải lúc để hỏi, đối với Miểu Miểu mà nói, mặc dù quá khứ đã gặp phải điều gì thì cũng đã qua, cậu nên đối mặt chính là tương lai.
Nếu như cần phải tháo nút thắt này, chỉ có thể từng bước từng bước từ từ đi, không thể quá gấp, hỏi quá nhanh, nói không chừng sẽ phản tác dụng, không thể sốt ruột...
Tống Thịnh Trạch nuốt tất cả nghi vấn vào trong bụng, thay đổi đề tài: "Cậu đang làm gì vậy?"
Anh dựa vào vai Lạc Miểu nghiêng cổ qua nhìn, xem nhãi con đang bận làm bữa sáng —— bột mì trắng mịn, hình dáng như những đồng bạc*.
(*Này không biết gọi là thỏi hay đồng "Mì vằn thắn, dùng đậu cove và mã thầy làm nhân bánh, ăn rất ngon."
Lạc Miểu cầm vỏ bánh vằn thắn hình vuông, múc một muỗng đầy bỏ vào giữa, ngón tay đẹp đẽ xếp rồi nén lại, một cái vằn thắn mập ú đã xong.
Tống Thịnh Trạch trông mà thèm, vằn thắn thì anh đã từng ăn bên ngoài, nhưng chưa từng ăn của người trong nhà làm, đương nhiên, với gia thế nhà anh, cha mẹ sẽ không tự mình làm cơm, bảo mẫu làm cơm rất qua loa, anh không yêu cầu, đương nhiên sẽ không chủ động làm những món mất thời gian này cho anh.
Động tác Lạc Miểu rất nhanh, vài giây đã xong một cái, cậu vừa làm vừa trò chuyện với Tống Thịnh Trạch: "Ngày hôm nay phải quay sớm, thời gian bữa sáng và cơm trưa khá lâu, ăn cái này, ít tinh bột calo thấp, còn rất no, chỉ là không biết có hợp khẩu vị anh không..."
Tống Thịnh Trạch nhìn chăm chú không đáp.
Lạc Miểu theo bản năng quay đầu, vậy mà Tống Thịnh Trạch với cổ tới nhìn cậu gói vằn thắn, cậu vừa quay đầu, đôi môi nhắm thẳng trực tiếp vào mặt Tống ảnh đế, nhất thời hai người đều ngây ra.
Lần này động tác rất nhanh, thực ra không cảm giác được cái gì, nhưng hai người đều như thể nghe thấy tiếng sấm nổ trên đỉnh đầu...
Viên vằn thằn trong lòng bàn tay Lạc Miểu mới vừa gói kỹ lăn xuống trên tấm thớt.
A a a a a!!! Lạc Miểu rít gào trong lòng.
Vì, vì sao lại xuất hiện tình cảnh này! Đây là nội dung cẩu huyết gì thế?!
Thời khắc này, cậu vô cùng hi vọng chỉ là mình đang nằm mơ, hoặc là Tống Thịnh Trạch mơ cũng được! Quá lúng túng...
Anh Trạch có thể sẽ cho là cậu cố ý không? Hôn trộm nam thần...
Xong xong, cậu xong...
Môi Lạc Miểu tê rần, đại não như bị chết máy rồi, cứ như một con cá chết.
Tống Thịnh Trạch đưa tay sờ nơi mới vừa bị chạm vào trên mặt mình, còn hơi ấm áp...
Thực ra anh chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, sửng sốt một chút mới phản ứng được, vừa mới cọ vào mặt anh hình như là môi Lạc Miểu, nhưng mà, anh còn chưa phân biệt rõ mùi vị gì, nhóc con đã nhanh chóng tránh ra, làm cho anh còn chưa hết thòm thèm...
Tống đại ảnh đế ra mắt tám năm, khả năng kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt hơn người thường, xem như tim đập nhanh nhưng mặt cũng không đỏ, nói tóm lại, da mặt dày.
Lần chạm này, anh còn cảm thấy hay hay, xoay mặt lại nhìn, mặt trợ lý nhỏ đã hồng, dáng vẻ như muốn đào cái hang mà chui xuống.
Phản ứng lớn như vậy, đúng là bạn nhỏ, thật đáng yêu...
Tống ảnh đế liếm môi, quan tâm da mặt mỏng có thể so với cánh ve của trợ lý nhỏ, tự cho là săn sóc nói: "Vừa nãy... Xem như là hôn chào buổi sáng?"
"Không không không, xin lỗi xin lỗi! Anh Trạch, em, em không cố ý! Thật sự không mà!" Hai tay Lạc Miểu đan vào nhau, viên vằn thắn vừa nãy nếu không phải lăn xuống, lúc này tuyệt đối sẽ bị cậu nắm nát bét.
Tống Thịnh Trạch vừa muốn nói vài lời an ủi một chút, xương cột sống bị cái vật cưng cứng chĩa vào.
"Đứa nhỏ dậy sớm làm điểm tâm cho cậu, cậu còn dạy bảo nó, kỳ cục!"
Bà lão chủ nhà trọ không biết đi vào nhà bếp từ khi nào, có lẽ không nhìn thấy chuyện xảy ra khi nãy, nhìn thấy đại ảnh đế trong truyền thuyết ép trợ lý nhỏ vào trong góc tường, trợ lý nhỏ đáng thương còn như sắp khóc lên, bà lão có lòng trượng nghĩa, lập tức dùng gậy đánh Tống Thịnh Trạch thay Lạc Miểu.
Tay Lạc Miểu dính bột, cũng không tiện đi đến dìu bà lão, vội khoát tay nói: "Không phải, bà nội, bà hiểu lầm..."
Tống Thịnh Trạch quay đầu lại đỡ bà lão, cười nói: "Đúng vậy, bà nội, bà hiểu lầm, Miểu Miểu đáng yêu như vậy, cháu cũng đâu cam lòng dạy bảo cậu ấy đâu?" Nói xong, còn không quên nháy mắt với Lạc Miểu: "Miểu Miểu, cậu nói đi?"
Mặt Lạc Miểu càng nóng, nhưng vội vàng nói tiếp: "Bà ơi, anh Trạch đối với cháu rất tốt, bà yên tâm."
Cậu chỉ chỉ "đống bạc trắng mập" trên tấm thớt: "Còn nữa, một lát nữa cháu làm xong vằn thán, bà nội ăn cùng tụi cháu nha? Nếm thử tay nghề của cháu."
Dạo này bọn họ ở đây, mặc dù đoàn phim có trả tiền, nhưng Lạc Miểu luôn cảm thấy đã quấy rầy bà lão nhiều lắm, không chỉ khi làm cơm sẽ làm thêm cho bà lão một phần, còn giúp bà làm rất nhiều việc khác, thậm chí ngày hôm qua còn chủ động sửa nóc nhà bị dột.
Bà lão khen trợ lý trẻ tuổi vừa đẹp trai vừa nhiệt tình thiện lương không dứt miệng, so với Tống đại ảnh đế cao lớn lạnh lùng đáng yêu hơn nhiều.
Thường ngày bà ở nhà rất buồn chán, xem phim truyền hình không ít, âm thầm bổ não ra ông chủ hung dữ bắt nạt các nhân viên, cho nên vừa nãy đã đoán, nhất định là đứa nhỏ Lạc Miểu bị chủ nghĩa tư bản Tống ảnh đế khi dễ, bây giờ xác định là không phải, mới hừ một tiếng, thả gậy xuống.
Lạc Miểu tiếp tục gói vằn thắn, trong lúc này, quần chúng vây xem +2, Tống ảnh đế và bà lão đều không đi ra ngoài, đứng xếp hàng rất hài hoà, nhìn cậu làm điểm tâm.
Được rồi... hai người vui là được...
Lạc Miểu mang vằn thắn bỏ vào trong nồi lớn luộc, mặt khác cầm ba cái chén đi nấu súp, nấu xong cho vằn thắn vào chén súp màu nâu nhạt, nhỏ vài giọt dầu vừng, lột trứng gà bỏ vào chén, rắc lên ít tôm khô, thêm nhúm nhỏ hành thái, chén vằn thắn nóng hổi có tất cả hương vị, chỉ cần nghe mùi cũng làm người ta nuốt nước miếng.
Ba người ngồi trong sân, cùng nhau ăn điểm tâm.
Bà lão khi còn trẻ cũng xuất thân gia đình giàu có, chỉ nhìn căn nhà cũ này có thể nhìn ra, tương đối chú trọng việc ăn uống, so sánh với nhau về khoản ăn uống, Tống ảnh đế cũng không bằng bà.
Đầu tiên bà húp một miếng súp, sau đó cắn một cái vằn thắn rồi từ từ nghiền ngẫm, tiếp đến, đôi mắt híp lại từ từ mở ra.
Bà lão hỏi: "Con trai, nhân bánh cháu làm quá ngon rồi, đây cũng không phải tay nghề bình thường, có người chỉ hả?"
Tống Thịnh Trạch nuốt hai viên vằn thắn vào bụng, trong dạ dày ấm nóng, anh mở to mắt, không nói không rằng nhìn Lạc Miểu.
Đúng đấy, tay nghề nhãi con tốt như vậy, sao anh không nghĩ tới việc cậu đã được dạy chứ?
Theo lý thuyết cậu chưa từng ăn nhiều thứ ngon, nhưng nhóc con mới vừa đến nhà làm bữa cơm đầu tiên đã bắt được anh, nếu như nói bước đầu tiên muốn giữ lấy được trái tim đàn ông phải bắt được dạ dày của họ, vậy nhóc con trăm phần trăm là tên trộm!
Nhưng xưa nay anh không nghĩ tới tay nghề nấu nướng của Lạc Miểu là từ đâu mà có, sau khi Lạc Miểu tốt nghiệp trung học thì bắt đầu làm trợ lý cho Tiết Tử Dục, không có lý nào còn thời gian để đi học nấu nướng.
Thời cấp ba thì càng không thể, Côn Bằng cho anh xem qua hồ sơ của Lạc Miểu, Lạc Miểu đã từng học tại một trường cấp ba trọng điểm, tỉ lệ lên lớp cực kỳ cao tận 95%, không ngờ nhóc con vậy mà trở thành 5% còn lại, nhưng trường cấp ba đó là trường nội trú, tuyệt đối không thể trong lúc đang đi học mà có thời gian đi ra ngoài học nấu ăn.
Có tay nghề giỏi như vậy, không thể là khả năng trời sinh chứ?
Trên người nhóc con thật sự có không ít chuyện khiến người không nghĩ ra...
Lạc Miểu vốn đang cực kỳ mong chờ được khen, bị bà lão hỏi như vậy, biểu cảm thoáng cứng lại, như che giấu điều gì mà vùi đầu ăn, hàm hồ nói: "A, không giỏi như vậy, là người nhà dạy..."
Vẻ mặt không dễ chịu của trợ lý hoàn toàn rơi vào trong mắt Tống ảnh đế.
Tống Thịnh Trạch nắm chặt muỗng trong tay, cụp mắt nhìn chằm chằm chén vằn thắn nóng hầm hập.
Trước đó anh đã để ý, có vẻ bạn nhỏ rất ít khi nhắc đến người nhà, phần thông tin liên quan đến gia đình trên hồ sơ cũng không điền.
Người như Lạc Miểu, trong một gia đình bình thường cũng là đối tượng quan trọng phải bảo vệ, cứ cho là con trai, lớn lên quá đẹp thế nay, cha mẹ bình thường cũng phải để ý rất nhiều.
Tống Thịnh Trạch có thể giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, cũng là nhờ giáo dục nghiêm ngặt trong nhà từ nhỏ, rất nhiều thứ vượt quá giới hạn sẽ không cho phép bản thân làm, nhưng Lạc Miểu tốt nghiệp trung học xong thì một mình tự lập, người nhà chẳng quan tâm, thời gian dài như vậy, hình như từng thấy cậu gọi về nhà lần nào.
Rất không đúng...
Mỗi người đều có tâm sự riêng, một bữa cơm ăn yên tĩnh, chỉ có bà lão thỉnh thoảng trao đổi chút kinh nghiệm nấu ăn với Lạc Miểu, Tống Thịnh Trạch nhìn Lạc Miểu cúi đầu lo ăn, cũng không nhiều lời nữa.
Trong lòng Tống đại ảnh đế thật sự rất khó chịu, cảm giác này giống như là tự cho là hiểu rõ nhóc con, bỗng nhiên có ngày phát hiện có rất nhiều bí mật, rất nhiều chuyện cậu không muốn nói cho anh.
Những chuyện này xem như là việc tư, anh cũng không tiện hỏi nhiều, cảm giác muốn làm mọi thứ nhưng không làm được, khiến anh càng phiền lòng bực bội.
Tâm trạng Tống đại ảnh đế không tốt, cho nên cực kỳ muốn "bắt nạt" nhóc con - hung thủ khiến tâm trạng anh không tốt như bây giờ.
Lạc Miểu dọn dẹp chén đũa xong, hỏi khi nào ảnh đế đến địa điểm quay phim, trong lòng bàn tay lại bị nhét vào một cái gì đó.
"Đây là cái gì?" Lạc Miểu mờ mịt.
Tống Thịnh Trạch cười nhạt: "Dưỡng môi."
"Em biết mà," Lạc Miểu xoay cây son, "Anh muốn em cầm hộ anh hả?"
Khoé môi Tống Thịnh Trạch câu lên: "Không phải, cho cậu."
Anh đi lên trước xoa nhẹ tóc tiểu trợ lý: "Lúc hôn chào buổi sáng mới thấy, môi bạn nhỏ hơi khô đó."
Nghe vậy, Lạc Miểu lập tức mím môi thành một đường thẳng, không hồng lên chút nào, ngược lại hai má đến bên tai đã từ từ ửng hồng.
Anh Trạch có thể tốt một chút được không? Việc này đã qua rồi mà, tại sao lại nhắc đến nữa!!!