Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 27



Kể từ khi Tống Thịnh Trạch bắt đầu dạy Lạc Miểu phối âm luyện giọng, đốc thúc cậu rèn luyện mỗi ngày, buổi tối tập sit-up luyện cơ bụng, sáng sớm tập phát âm, còn phải chạy bộ để tăng cường lượng hô hấp.

Lạc Miểu ít khi rèn luyện, ban đầu căn bản không theo kịp tốc độ nện bước của Tống ảnh đế, chạy theo mấy ngày, cộng thêm Tống Thịnh Trạch chạy chậm lại phối hợp với cậu, mới xem như dần dần thích ứng lượng vận động như vậy.

Nhưng vẫn mệt quá...

"Gâu gâu gâu!" Tống Miểu Miểu bay nhảy trước mặt, thật là vui mừng, thỉnh thoảng quay đầu lại sủa vài tiếng với Lạc Miểu.

"Hừ... Mày đừng kêu, gọi tao cũng không đuổi kịp..."

Đã chạy gần một tiếng đồng hồ, thể lực kẹo bông của Lạc Miểu gần như tiêu hao hết, hai chân như đeo đầy chì.

"Miểu Miểu, mệt rồi hả?" Tống Thịnh Trạch vẫn duy trì nhịp độ bước chân kề sát bên cạnh Lạc Miểu.

"Phù phù... Vâng..." Lạc Miểu há miệng thở hổn hển.

Tống Thịnh Trạch liếc nhìn đồng hồ: "Vậy đi bộ với tôi chút nữa, đừng dừng lại lập tức, không tốt cho tim mạch."

"Vâng..."

Lạc Miểu thả chậm tốc độ, từ chạy bộ thành lê bước chân.

Bầu không khí buổi sáng cuối hè ở thị trấn rất trong lành, thật mát mẻ sảng khoái, nơi này cách xa thành thị ồn ào khói mù, bầu trời trong xanh, từng đám mây lớn nhẹ nhàng trôi đi, như thể giơ tay lên đã túm được một đám, vài con chim bay ngang qua, còn không quên uống nước sông, như khẽ vẽ lên mặt sông vốn yên ả những làn sóng nhẹ, cái gọi là yên tĩnh an lành, có lẽ như vậy.

Mới vừa chạy xong, đi trong cảnh quan thế này, cả người cũng thanh thản hơn.

Lạc Miểu chậm rãi bước đi, nhấc mắt nhìn về phía trước đón nắng sớm, một người một chó đang vui chơi chạy trốn.

Hình ảnh rất hài hòa...

Tính cách Tống Miểu Miểu rất tốt cũng thông minh, gần đây Tống Thịnh Trạch ở chung với nó rất hoà hợp, đã hoàn toàn không còn sợ chó nữa, hai ngày nữa sẽ diễn chung với bạn diễn này, nhất định rất thuận lợi.

Lạc Miểu nhìn nhìn, nội tâm fan hâm mộ dâng lên, cậu lấy điện thoại di động ra chụp cho Tống Thịnh Trạch và Tống Miểu Miểu vài tấm.

Ảnh đế chính là ảnh đế, mặc dù mặc áo ba lỗ vận động bình thường, đứng ở nơi hoang sơ bình dị, chỉ cần nhìn qua ống kính, khí chất đó sẽ khác hơn.

Vì Tống Thịnh Trạch đang giảm cân, cả người gầy đi trông thấy, nhưng anh chú ý rèn luyện, cởi quần áo ra cũng không phải không có cơ bắp nữa, dạo này giảm cân khiến thân hình anh thon dài hơn, càng thêm kiên cường, cũng càng trẻ tuổi...

Lạc Miểu cảm giác, so với một Tống Thịnh Trạch kẹp thuốc lá lười biếng khêu gợi, Tống ảnh đế trước mắt có lẽ càng mạnh mẽ, càng có sức hấp dẫn hơn, dương quang, khỏe mạnh, tích cực...

Tống Thịnh Trạch giống như là một mặt trời có thể phát ánh sáng toả nhiệt, khiến mọi thứ xung quanh bất giác bị anh hấp dẫn, xoay quanh anh.

Tất cả mọi người theo đuổi anh, vậy anh thì sao?

Trong lòng anh đã có người mình muốn theo đuổi chưa?

Lạc Miểu vỗ vỗ mặt mình.

Tối hôm qua cậu đánh bạo hỏi tính hướng của Tống Thịnh Trạch, Tống Thịnh Trạch đùa cậu một lúc, sau đó từ từ nói: "Tính hướng thế nào... Phải phụ thuộc vào giới tính của người tôi yêu."

Nhớ lại giọng điệu lười biếng của Tống Thịnh Trạch trong đêm, Lạc Miểu khẽ thở dài.

Quả nhiên con người là kẻ tham lam nhất trên thế giới, biết được một đáp án, lại muốn biết một cái khác.

Bây giờ cậu càng tò mò một chuyện khác hơn.

Rốt cuộc anh Trạch có người thích chưa, hay không có...

"Nhóc con, chụp trộm tôi?"

Không biết Tống Thịnh Trạch chạy đến chỗ cậu từ khi nào, híp mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động.

Lạc Miểu thấy gương mặt trong màn hình bỗng nhiên khuếch đại, bị dọa sợ hết hồn, vội vàng giấu điện thoại di động ra phía sau: "Anh Côn nói, anh không muốn đăng hình lên weibo, bảo em chụp cho anh nhiều hình một chút... Hút fan."

"A, hút fan? Là bị fan hút mới đúng!"

Tống Thịnh Trạch vặn nắp chai nước ra: "Bây giờ đừng nói cái gì mà hút chó hút mèo nữa, cơ bản fan cũng hút một miệng nghệ sĩ, thật chua chát."

"Khác nhau mà..." Lạc Miểu cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Tống Thịnh Trạch nghiêng đầu: "Có cái gì không giống nhau?"

Fan không chỉ muốn hút anh, còn muốn ngủ với anh...

Lạc Miểu không dám nói ra khỏi miệng, nhìn chằm chằm giọt mồ hôi trên thái dương Tống Thịnh Trạch.

Tống Thịnh Trạch đưa nước cho cậu: "Uống chút không?"

"Ồ." Lạc Miểu không nghĩ nhiều, cầm nước uống để giải khát.

Cậu uống xong, Tống Thịnh Trạch rất tự nhiên lấy lại chai nước từ trong tay cậu, tiếp tục uống.

Hai mắt Lạc Miểu nhìn chằm chằm miệng chai và chỗ môi Tống Thịnh Trạch tiếp xúc.

Chai nước này... cậu uống rồi mà, sao anh Trạch còn cầm uống...

Đây coi là... Hôn... gián tiếp...

"Ừng ực..." Cậu nuốt nước miếng, xua đi trí tưởng tượng không bay quá xa.

Anh Trạch chỉ là dễ gần mà thôi, cậu không phải trường hợp đặc biệt, nhất định không phải trường hợp đặc biệt...

Nhưng anh Trạch uống chung một chai nước với người khác như vậy sẽ không sạch sẽ đâu, là một trợ lý át chủ bài nghiêm túc, có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc nhở anh!

Lạc Miểu hắng giọng: "Anh Trạch, anh... anh không thể tùy tiện uống chung chai nước với người khác được, muỗng đũa gì đó, cũng không vệ sinh..."

"Không có, tôi có tính khiết phích." Tống ảnh đế khiết phích lại uống chai nước mà trợ lý nhỏ đã uống, được hơn nửa mới thả ra, trợn mắt nói điêu.

"..." Vô lý quá, Lạc Miểu nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

Cậu ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ chai nước: "Cái này, em mới vừa uống qua..."

Tống Thịnh Trạch cúi đầu nhìn chai nước: "Đúng vậy, tôi đưa cho cậu." Một mặt thản nhiên.

Đối diện với biểu hiện của Tống ảnh đế, Lạc Miểu cảm thấy mình như chuyện bé xé ra to.

Cậu cắn môi dưới: "Em đã uống qua..." Không vệ sinh...

Tống Thịnh Trạch nhún nhún vai: "Cậu uống thì liên quan gì, anh đây không chê cậu." Anh bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhóc con, mặt cậu rất đỏ nha, đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không có! Không nghĩ gì hết!"

Trông Lạc Miểu như một mèo bị dẫm đuôi, âm thầm chột dạ.

Tống ảnh đế nhìn cậu cười, bàn tay trống không nhẹ nhàng vân vê, dáng vẻ trợ lý nhỏ làm cho lòng anh ngứa ngáy, muốn nhéo...

"Thầy Tống, Miểu Miểu, chào buổi sáng!" Cách đó không xa Phó Thư Luân và Khúc Kiệt cũng tới chạy bộ, vừa nhìn thấy hai người đứng bên bờ sông, lập tức nhiệt tình chào hỏi.

Tống Thịnh Trạch liếc mắt nhìn hai người đang chạy lại đây, có cảm giác buồn bực muốn làm chuyện xấu xa thì bị người ngăn cản, không lên tiếng, chỉ gật đầu nở nụ cười.

Lạc Miểu lại quen thuộc vẫy tay chào hỏi: "Thư Luân chào buổi sáng! Thầy Khúc chào buổi sáng!"

Đôi bên xưng hô hai tiếng thân lạ phân biệt rõ rệt, khiến vẻ mặt Tống Thịnh Trạch và Khúc Kiệt cũng không quá vui vẻ.

Tống Thịnh Trạch lắc chai nước, vẻ mặt khó chịu nhìn Lạc Miểu: Bây giờ mới quen biết được mấy ngày, đã gọi người ta là "Thư Luân", thân thiết quá nhỉ...

Khúc Kiệt thì lại sầm mặt nhìn Phó Thư Luân: Kêu trợ lý nhà người ta là "Miểu Miểu" thân thiết như vậy, bớt bớt...

Bốn người với bốn suy nghĩ khác nhau, hàn huyên chưa được vài câu, Lạc Miểu đã bị ảnh đế nhà mình kéo đi.

"Vận động xong phải nhanh về rửa ráy, đổ mồ hôi bị gió thổi dễ cảm lạnh, đứng đó làm gì." Tống ảnh đế nói năng hùng hồn.

Lạc Miểu tắm nhanh hơn, vì vậy để Tống Thịnh Trạch đi tắm trước.

Thừa dịp Tống ảnh đế tắm rửa, Lạc Miểu chọn vài tấm hình mới chụp hôm nay ra chỉnh sửa, còn làm cái gif đáng yêu, tạo thành ô vuông đăng lên weibo Tống Thịnh Trạch.

Mới vừa đăng lên không tới một giây, đã xuất hiện các loại bình luận khen ngợi:

"A a a! Hôm nay là ngày tốt gì vậy? Đầm lấy lớn đăng bài mới lên weibo rồi!"

"Chồng tui thật đẹp trai! Mlem mlem!"

"Anh đẹp trai bên cạnh chú chó, tui thích!!!"

"Với tần suất cập nhật weibo của Đầm lầy lớn còn có thể khiến nhiều người phát điên như vậy, hoàn toàn dựa vào sắc đẹp!"

"Rõ ràng Đầm lầy lớn có thể dựa vào sắc đẹp, mà cứ thích dùng kỹ năng diễn xuất để kiếm ăn! Thật vô lý!"

"Ha ha ha ha ha! Trước đó có một tấm anh trợ lý cùng chó, lần này là Đầm lầy lớn cùng chó, cho nên hai người các anh không thể cùng đứng chung hả?"

"Lầu trên bị ngốc hả? Hai người họ cùng chụp chung, để chó chụp ảnh hộ chắc?"

"Bồ mới ngốc! Không biết tự sướng hay gì?!"

"Đừng cãi nhau trong nhà, muốn nhìn Đầm lầy lớn và anh trai chung khung hình, thịnh thế mỹ nhan *2!"

"Muốn xem +1 "

Một giọt nước nhỏ vào trong cổ, Lạc Miểu khẽ run lên.

"Xin lỗi xin lỗi, tóc tôi chưa khô." Tống Thịnh Trạch giơ tay lau nước trên cổ giúp cậu.

Lạc Miểu ngồi trên băng ghế nhỏ, xoay người giơ điện thoại lên cho anh xem: "Fans nói anh đẹp trai."

Tống Thịnh Trạch cầm điện thoại lướt xuống: "Không cần phải nói thì đó cũng là sự thật."

Lạc Miểu không nói tiếp, Tống Thịnh Trạch mở to mắt nhìn cậu: "Không phải à?"

"Đúng đúng! Anh đẹp trai nhất! Đẹp trai đến mức biển cạn đá mòn, trời long đất lở!" Dù sao nịnh hót cũng không mất tiền!

Tống Thịnh Trạch cười nhạo: "Cậu đang nói vũ khí sinh học hay vũ khí hạt nhân vậy?"

"Um..." Lạc Miểu nghẹn lại, nịnh hót không mất tiền vẫn phải bớt lại chút xíu...

Tống Thịnh Trạch nhấp vào gif nhỏ ở giữa ô vuông.

Trong gif, Tống Miểu Miểu chạy phía trước, Tống ảnh đế chạy phía sau, chạy hai bước, Tống Miểu Miểu quay đầu lại mong đợi nhìn Tống đại ảnh đế, trên đầu nó xuất hiện một khung đám mây:

"—— đến đây, đuổi theo em này, đuổi được sẽ để anh..."

Mấy dấu chấm lửng còn rung rung.

Tống Thịnh Trạch liếc mắt nhìn Lạc Miểu ngồi trên ghế đẩu, anh đứng, tiểu trợ lý ngồi, lúc này cũng ngước đầu, một mặt mong đợi nhìn anh.

Không hiểu sao rất giống Tống Miểu Miểu...

Trong đầu Tống Thịnh Trạch bất giác xuất hiện hình ảnh Lạc Miểu cười hì hì chạy trước mặt mình, vừa chạy vừa quay đầu lại nói với anh: "Đến đây, đuổi theo em này, đuổi được sẽ để anh...".

A...

"Ảnh này làm không tệ." Tống ảnh đế vỗ vỗ đầu tiểu trợ lý, như đang khích lệ.

"Thật sự? Anh Trạch, anh thật sự cảm thấy em làm tốt hả?" Hai mắt Lạc Miểu to tròn sáng lấp lánh, được nam thần khen ngợi!

Tống ảnh đế gật gật đầu: "Rất tốt, chỉ là..."

"Chỉ là?" Lạc Miểu nghiêm túc lại, tỉ mỉ nghe ý kiến của nam thần.

Tống ảnh đế sờ sờ cằm: "Chỉ là tôi ít khi lên mạng, không hiểu lắm, cái này "Đuổi được sẽ để anh...", cho làm gì? Chấm chấm chấm là cái gì?"

"...!"

Đây là mấy kiểu đùa giỡn trên mạng! Cậu cũng chỉ là thêm vào cho vui...

Phía sau câu này là cái gì cũng được... Đuổi được sẽ để anh khà khà khà? Ba ba ba? Dù sao mấy câu kia đều có hơi...

Anh Trạch không biết còn đến hỏi cậu, điều này làm cho cậu biết nói thế nào?! Lời này nói ra khỏi miệng rất kỳ cục...

"Làm sao? Cậu cũng không biết? Không biết mà cậu thêm vào câu này cho tôi làm gì? Để câu này lên, nhiều người nhìn thấy rồi, cũng không tiện gỡ xuống," Tống Thịnh Trạch nhịn cười, cố ý làm khó dễ tiểu trợ lý, "Miểu Miểu, cậu nói xem chuyện này làm thế nào?"

"Em... em biết phía sau này là cái gì..." Lạc Miểu muốn đập đầu mình, không có chuyện gì làm lại đi đăng câu không đứng đắn kia lên.

Tống Thịnh Trạch nhếch miệng cười xấu xa: "Là cái gì vậy?"

Trợ lý nhỏ như một bông hoa trà đã mở hết mức, đầu cũng sắp cúi đến ngực: "Là..."

Sao cậu nói được mấy từ "Khà khà khà" "Ba ba ba" này với nam thần!

Một bàn tay lớn đưa qua nắm chặt cằm của cậu, Lạc Miểu bị ép ngẩng đầu lên.

Tống Thịnh Trạch nhịn cười nghẹn lại muốn nội thương, ngón tay cái vuốt ve cằm nhỏ trợ lý: "Tôi xem một chút nào, "Tôi là sầu riêng" quả nhiên danh bất hư truyền, chỉnh hình rất giỏi, kèm chữ cũng lớn gan, không tồi không tồi."

"Hả?!" Anh Trạch mới vừa gọi cậu là gì?!

Lạc Miểu nghe thấy âm thanh lớp ngụy trang của mình bị xé nát...

ID của cậu... Anh Trạch biết từ khi nào?!

Trong lúc cậu đang ngổn ngang, Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên ghé xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ chỉ gif trên màn hình điện thoại di động: "Còn nữa... Tôi không muốn nó."

Lạc Miểu sửng sốt chớp mắt, đột nhiên đẩy Tống Thịnh Trạch ra lấy lại điện thoại di động của mình.

Bí mật của cậu, còn cả câu nói kia... anh Trạch biết tất cả mọi chuyện!!!

_____________

Tống Thịnh Trạch: Miểu Miểu em nói nha, đuổi được sẽ để anh... này, anh sẽ bắt được!

Lạc Miểu: Em chưa nói, đó là Tống Miểu Miểu nói!

Tống Miểu Miểu: Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu! (Con đuổi theo vịt! Đuổi được sẽ để...)

Tống Thịnh Trạch: Tống Miểu Miểu chơi thôi! Tôi không cần... Em! Anh chỉ muốn... Miểu Miểu!

Miên Miên: Cho nên, "..." Rốt cuộc là cái gì?! Độc giả có hiểu không? Người thuần khiết như Miên Miên đây không hiểu ~╮(╯▽╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.