Ảnh Đế Là Miêu Nô

Chương 23: Dù sao em cũng trốn không được.



Edit: Yuu.

"Điên rồi sao! Đã chết mất hai người, còn chơi? !" Ất vừa kinh vừa sợ.

"Nếu như không tiếp tục, ngươi chính là người thứ 3!" Đinh mím môi. Hắn cũng không nghĩ chơi tiếp, thế nhưng là không có cách nào.

Ất há to mồm, lại nói không ra lời.

"Tiếp tục." Đinh bắt đầu lấy bài. Đem thẻ bài xáo trộn, hắn tùy tiện rút một lá.

"Tiểu cát." Trông thấy kết quả, Đinh nhẹ nhàng thở ra.

Rất nhanh hắn nhận được một tin nhắn lạ lẫm, "Nửa năm trước coa người mượn hắn một ngàn, bây giờ cuối cùng có tiền, cả gốc lẫn lãi đều trả lại."

Cùng một thời gian, ngân hàng nhắn tin nhắc nhở có tiền thêm vào tài khoản .

Đinh trong lòng hàn ý càng sâu. Tiền của hắn chính bản thân cũng không đủ xài, cũng chưa từng cho người khác mượn.

Đến phiên Ất, hắn thật lâu không có phản ứng.


"Rút nữa không? Không thì ta tiếp tục." Đinh không nhịn được nói.

Ất đảo mắt. Thật lâu, hắn mới quyết định, "Chơi, hiện tại liền chơi tiếp."

Hắn đem thẻ bài úp hết lại, sau đó tiến hành xáo thẻ. Nhưng là. . . Vụиɠ ŧяộʍ cố ý đem hai tấm "Đại hung" để xuống thấp nhất, mười tám tấm còn lại thì xáo bên trên.

Ất an ủi mình, chỉ cần không rút đến đại hung là được. Lúc đem hai tấm thẻ đó đẩy xuống cuối cùng, hắn cũng yên tâm là mình sẽ không rút trúng.

Chỉ là tại xáo thẻ bài đã như vậy, không tính là gian lận.

Xong, Ất tùy tiện rút một thẻ . Lật ra xen, hắn trừng to mắt, gào thét lên "Làm sao có thể? !"

Đại hung hai chữ thình lình xuất hiện trên thẻ bài.

Nhưng hắn rõ ràng thẻ đại hung ném tới xó xỉnh nào rồi a! !

Nhưng như thế nào lại xuất hiện đị hung a, xong đời. Ất tuyệt vọng cực kỳ, dưới sự phẫn nộ đem thẻ bài trên tay xé nát!


Đinh quá sợ hãi, lại ngăn cản không kịp, chỉ kịp kêu lên, "Này!"

Thiếu đi một thẻ hung , kia cũng coi là gian lận a? ! Lần này hắn chết chắc, còn muốn kéo mình xuống nước!

Oán giận bừng bừng, Đinh thuận tay cầm lên cái ghế gỗ nện lên đầu Ất.

Ất té xuống, trên đầu tất cả đều là máu, chậm rãi tắt thở.

"Xong, ta gϊếŧ người rồi. . ." Đinh thống khổ nhắm mắt lại.

Một trận gió thổi qua, một thẻ "Tiểu hung" tự động lật ra.

Cùng một thời gian, cánh cửa bị người phá tan.

Cảnh sát vọt tới trong phòng, phát hiện Ất ngã trong vũng máu, lập tức ào tới. Tuyên bố, "Giơ tay lên, anh đã bị bắt!"

Đinh xụi lơ trên ghế.

Viết xong sơ lược bản thảo, Du Nhiên đem kịch bản đặt tên là "Tèo chơi thẻ bài nguy hiểm" .

"Viết xong cảm thấy thật vui vẻ a." Du Nhiên một bên ngâm nga bài hát, một bên sửa chữa từng chi tiết.


**

Cuối tháng mười, thế giới giả tưởng 2 chuẩn bị phát sóng những tập cuối

"Người yêu giả"  thành công bán đi, Du Nhiên cũng thu nhập tương đối khá.

Miêu giới F4 vẫn đang đại bạo, mỗi tháng đều thu lại doanh thu khủng.

Thế là Du Nhiên viết kịch bản ngày càng tùy ý. Có chút linh cảm thì sẽ trực tiếp viết thành kịch bản luôn, đổi lại trước kia cô sẽ cân nhắc, bây giờ lại dám yên tâm lớn mật viết.

Viết đến một nửa, chuông điện thoại di động vang lên.

Du Nhiên quét mắt qua điện thoại, phát hiện là Cố Khải, lập tức lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Gần đây gia hỏa này đặc biệt nhiệt tình, thường xuyên gọi điện thoại cho cô. Nhưng nghĩ đến có thể là bởi vì muốn đem mèo trở thành đồ cưới đem về nhà, đối phương mới nhiệt tình vạn phần, cô liền không thế nào nguyện ý phản ứng lại.
Nghĩ nghĩ, Du Nhiên vẫn là tiếp điện thoại, thuận tiện nghỉ ngơi.

"Có rảnh không? Có muốn cùng đi hay không?" Cố Khải  tự nhiên đưa ra lời mời.

Du Nhiên nâng trán, "Tôi nói, vì muốn đem mèo về nhà, anh cũng không cần làm đến nước này a?"

Cố Khải mắt mang ý cười, "Thế nào? Không tốt sao?"

Du Nhiên khóe miệng co quắp, hỏi lại, "Chỗ nào tốt a?"

Cô đã sớm bị đả kích bởi sự thật rằng Cố Khải đối với người không bằng mèo. Rõ ràng miễn cưỡng có thể tính là người có thể thắng mèo, nhưng không ngơ mèo quá thuận lợi, đạp ở trên đầu ảnh đế leo lên thế giới cao phong, tùy tiện so sánh chính thì cô cũng chỉ là cặn bã.

"Là em trêu chọc tôi trước." Cố Khải nhắc nhở.

Lần trước gặp mặt, dáng dấp khả ái như vậy, còn chủ động theo hắn về nhà, mới có một dãy chuyện phát sinh sau đó.
Du Nhiên im lặng. Cô không cách nào phủ nhận, bởi vì đích thật là cô đung mèo câu dẫn Cố Khải trước.

"Anh nổi tiếng như vậy, có thể đi rạp chiếu phim sao?" Du Nhiên kiếm cớ cự tuyệt.

Cố Khải đã sớm chuẩn bị, "Phòng VIP, người bên trong rất ít, mang mũ lên hẳn là sẽ không bị nhận ra."

Du Nhiên cố dãy dự lần cuối cùng, "Tôi còn muốn viết kịch bản. . ."

Tiếng nói của Cố Khải trở nên lạnh, "Có như vậy cũng không tình nguyện sao?"

Thời điểm biến thành nèo rõ ràng rất dễ thương, rất manh mà. Sao sau khi biến thành người lại trở mặt không hay biết vậy?

Du Nhiên có chút nổi nóng, "Bởi vì động cơ của anh không trong sáng!" Chỉ có hai người đơn thuần đi chơi thì tốt biết bao nhiêu , nhất định phải tính toán thông qua cô để "vụиɠ ŧяộʍ" với mèo, ngẫm lại thấy thật đau đớn.
Cố Khải trầm mặc một cái ,chớp mắt, nhẹ giọng hỏi, "Cho nên em bắt đầu mệt mỏi?"

"Cái này thật không có. . ." Du Nhiên rũ đầu, cô chỉ là không biết nên làm sao bây giờ.

"Không có thì liền đáp ứng, vừa vặn có lời muốn nói với em." Cố Khải thản nhiên nói.

Du Nhiên tuyên bố, "Coi như gặp mặt đi ra ngoài chơi, tôi cũng sẽ không mang theo mèo."

"Ukm, anh biết." Cố Khải trấn định đáp. Cô ấy ở đây , mèo đương nhiên không có cách nào xuất hiện rồi.

Du Nhiên giật mình ngẩn người,  trong đầu đều là -- anh ta nói  biết là có ý gì? Là cô nhạy cảm sao?

"Đã ....đã ...nhận ra rồi?" Du Nhiên thình lình hỏi.

Cố Khải rủ mắt xuống. Hắn cùng Hứa Du Nhiên quan hệ không được tốt lắm. Nếu như trả lời, sự tình lại biến thành cái dạng gì? Cô ấy sẽ còn mỗi tuần sang đây xem hắn không? Có thể hay không về sau cũng không tiếp tục để ý đến hắn?
Yên tĩnh như chết.

Du Nhiên thở dài, triệt để hết hi vọng, "Xem ra là biết rồi."

Cố Khải chậm rãi hỏi, "Sau khi anh biết sẽ như thế nào? Em dự định bỏ đi sao?"

Du Nhiên hỏi lại, "Vậy còn anh? Tâm tình vào giờ khắc này là tức giận sao? Muốn đuổi tôi đi sao?"

"Anh thích em."

Đột nhiên Cố Khải tỏ tình khiến Du Nhiên kinh sợ không ít.

Cố Khải nghiêm túc nói, " Mặc kệ em là người hay là mèo, anh đều rất thích."

"Là mèo rất tốt, là người càng tốt hơn , dù sao anh chỉ cần em."

"Nếu như em chịu ở lại, anh cái gì cũng đều có thể đáp ứng."

Du Nhiên nghĩ thầm, gia hỏa này đối mèo thật đúng là tốt không tưởng, vì mèo mà cái gì cũng có thể.

"Lúc nào anh nhận ra?"

"Lần trước lúc sinh bệnh, anh nghe được tiếng nói chuyện của em. Nhưng trong phòng hẳn là chỉ có anh cùng mèo nhỏ."

Du Nhiên bừng tỉnh, khó trách về sau Cố Khải có gì đó là lạ.
"Vì cái gì em không nói ra sớm một chút?" Cố Khải nghi hoặc.

Du Nhiên nhỏ giọng thầm thì, "Bởi vì không biết anh phản ứng thế nào. . ."

"Sẽ sẽ không cảm thấy nữ nhân kia có đầy tâm cơ, cố ý tiếp cận?"

"Lại hoặc là cho rằng, thấy mèo tốt, vốn không muốn cùng với người tiếp xúc?"

"Trọng yếu nhất chính là,  thích mèo như vậy, sẽ có hay không thích tôi?"

"Ưmd . . suy nghĩ rất nhiều nhưng không dám nói."

Cố Khải trầm mặc. Hắn nghĩ, cho nên Hứa Du Nhiên mới có thể cố ý không dùng hình dáng con người tiếp cận hắn sao? Bởi vì nghĩ sẽ bị phát hiện?

Nhưng mà từ khi nhận biết mèo đến nay, hắn một mực đem cô trở thành tình địch, cái suy nghĩ khác đều không có.

Là hắn không đủ tin cậy, cô ấy mới không có cách nào mở miệng.

Cố Khải bỗng nhiên nói, "Chúng ta kết hôn đi."

Dù sao trên thế giới này hắn nghĩ tới sẽ cùng có quan hệ chỉ có một người mà thôi, những người khác tất cả đều không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Du Nhiên, "? ? ?"

Cái kịch bản này không đúng! !

"Vì cái gì kết hôn? Anh yêu tôi sao? Muốn cưới tôi sao? Sẽ cả một đời không rời không bỏ sao? Sẽ đem toàn bộ gia sản giao cho tôi sao?" Du Nhiên liên tiếp hỏi mấy vấn đề, che giấu nội tâm bối rối.

"Ừm." Cố Khải nhẹ nhàng lên tiếng.

Du Nhiên, ". . ."

Gia hỏa này căn bản không theo lịch bản, lại tự tiện cho mình thêm lời thoại.

"Phàm là những gì em hi vọng, anh đều sẽ vì em làm được." Lúc nói chuyện, Cố Khải từng chữ nói ra, thần sắc phá lệ nghiêm túc.

Nhịp tim Du Nhiên trở nên không bình thường. Cô biết Cố Khải nói được làm được, bởi vì hắn đối với mèo đã là như thế, cho tới bây giờ cưng chiều vô điều kiện. Cho dù leo đến trên đầu của hắn diễu võ giương oai, hắn cũng sẽ cười để cho làm càn.

"Kết hôn thì tính sau, trước cứ kết giao đi đã." Cô nói.
"Ừm, được." Cố Khải ngoan ngoãn đáp ứng.

"Tộ đột nhiên có việc, cúp trước." Không đợi đối phương trả lời, Du Nhiên nhanh nhẹn đem điện thoại cúp máy, sau đó che ngực ngồi phịch xuống ghế -- cô cảm thấy mình rất cần thời gian tỉnh táo lại.

"Vậy còn em? Em thích anh không ?" Cố Khải vừa định hỏi, điện thoại cũng đã cúp máy.

"Được rồi." Hắn tự nhủ, "Dù sao em trốn không cũng thoát."

**

Đêm đó, có một bóng đen tiến vào ban công.

Thăm dò xong, xác định bốn bề vắng lặng, cửa phòng ngủ đóng chặt, mèo nhỏ ỷ vào trên tay có đệm thịt, đi đường không phát ra âm thanh, nhanh nhẹn chạy đến thư phòng, quen cửa quen nẻo từ trong ngăn tủ tìm kiếm ra một chồng giấy.

Nó đột nhiên biến trở về hình người, cầm cây bút trên giấy viết viết vẽ vẽ.

Rất nhanh, đại công cáo thành.
Du Nhiên đem giấy bày trên bàn, dùng bút đè xuống. Sau đó biến trở về hình mèo, nhanh chóng rời đi.

Bốn phía yên lặng như tờ, phảng phất như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Hôm sau, Cố Khải rời giường, phát hiện "100 câu hỏi về mèo" bị đặt lên trên bàn.

"Kỳ quái, hẳn là phải ở trong ngăn tủ mới đúng." Hắn lầm bầm một tiếng, đã thấy trên quyển tập đó có vết tích khác lạ.

Đề thi thứ nhất, "Mèo thích nhất người nào?"

Trước kia đáp án là"Hứa Du Nhiên" ba chữ bên trên bị nét vẽ lằn ngang, đã bị xóa bỏ.

Đằng sau viết đó án mới, "Cố Khải."

Bút tích giống như trước đó.

Cố Khải bỗng nhiên cười.

**

Thế giới giả tưởng 2 tập cuối đã phát sóng, bình luận bùng nổ.

"Rốt cục đã đợi được đến kết thúc! Thức đêm một hơi xem hết, tư vị kia không thể hiểu hết được.!"
"16 tập đều rất đặc sắc, siêu cảm động."

"Phần một ,hai đã xong, về sau sẽ có phần 3 sao? ! !"

"Đã thành thói quen mỗi tuần cùng một thời gian để xem phim, hiện tại kết thúc, cảm thấy thật mất mát."

"Đã xem xong thế giới giả tưởng, rốt cuộc nhìn lại mình không khác gì một Fan não tàn. Coi đi coi lại những 5 lần. . ."

"Phần 3 lúc nào thì có! Tiền mặt tôi đã chuẩn bjj, liền đợi đến khi tiêu xài thôi a!"

"Tại sao không ai đi học thế giới giả tưởng , làm thêm mấy bộ phim chiếu mạng cùng loại? Ta khẳng định là sẽ nguyện ý tiêu tiền nha! Hiện tại thật là khó chịu."

"Vayh chẳng phải bắt chước sao? Đáng tiếc vẽ hổ không thành lại chẳng phải chó, chất lượng chênh lệch quá nhiều."

"Không được, không thể chỉ có một mình ta hao tâm hao khí, ta muốn đi lên vòng vạn bè bán đồ đa cấp a!"
. . .

Cao Oánh dùng ipad mở ra bình luận, ngẩng đầu hỏi thăm, "Fan hâm mộ đều đang hỏi lúc nào ra phần, em cảm thấy thế nào?"

Du Nhiên yên lặng đưa ra một chồng kịch bản, "Phần 3 mười sáu tập."

Cao Oánh nhướng nhướng mày, có chút ngoài ý muốn. Liền tiếp nhận kịch bản, cảm khái nói, " Trước kia còn nói kịch bản khó làm, nguyên lai là tại khiêm tốn."

"Không thể nào." Du Nhiên lắc đầu, nghiêm mặt nói, " Có mấy đề tài không ai hợp, lúc đầu không có ý định viết."

Vạn nhất internet tỉ lệ người xem không ổn, khả năng về sau rốt cuộc không ai nguyện ý tìm Du Nhiên hợp tác; không ai tìm, cô liền không kiếm được tiền; không kiếm được tiền, có lẽ liền phải chết đói đầu đường. Ngẫm lại liền thấy rất đáng sợ.

"Vậy bây giờ?" Cao Oánh rung rung kịch bản.

Du Nhiên cười rất thận trọng, "Có người nói nguyện ý nuôi em." Đương nhiên, càng quan trọng hơn là bán phim bản quyền, mỗi tháng còn có bao thu nhập, hẳn là không đói chết. Cho nên tự do sáng tác, không có áp lực chút nào.
Cao Oánh: Ngửi thấy mùi yêu đương nha.

"Em viết kịch bản thật tốt, cái gì cũng đều ổn."

Du Nhiên mỉm cười.

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khải: Đến đã đến rồi, làm gì mà không tiến vào ngủ cùng anh chứ?

Du Nhiên: Em không có sĩ diện sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.