Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhiệt độ cơ thể Tưởng Sầm vẫn cao không giảm, đắp chăn nhỏ cho cậu cũng bị đá văng, Kinh Sở Dương hết cách, bật điều hòa, lấy bông gòn và cồn trong hộp thuốc ra, kéo cổ áo Tưởng Sầm, dùng cồn lau cổ và hai cánh tay của cậu. LQĐ
“Ưm….” Trong lúc ngủ mơ, Tưởng Sầm khó chịu lăn lộn, cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, sắp bị nướng chín luôn rồi, bên trong thì lại rất lạnh, như thể bị ngâm nước đá, nóng lạnh đan xen, khó chịu không thôi.
“Ngoan nào, đừng lộn xộn.” Kinh Sở Dương giữ cậu không cho cậu lăn qua lăn lại, tay kia không ngừng lau cổ cho cậu, sắc mặt Tưởng Sầm đỏ bừng, thỉnh thoảng rên hừ hừ khó chịu, Kinh Sở Dương đau lòng, không biết qua bao lâu, thân thể Tưởng Sầm mới hạ nhiệt được chút ít, Kinh Sở Dương lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra.
May quá, thật sự nếu không hạ sốt thì anh phải nghĩ cách tìm bác sĩ tới tiêm cho Tưởng Sầm, tình huống thân thể Tưởng Sầm đặc thù, nếu không bất đắc dĩ thì anh không muốn để người thứ hai biết bí mật của cậu. Hơn nữa ống tiêm dùng cho người bình thường, tưởng tượng phải đâm kim tiêm dài như vậy vào người Tiểu Sầm, nói thật anh không nỡ.
Tưởng Sầm ngủ mơ mơ màng màng, láng máng cảm giác có người luôn chăm sóc mình, cậu cố gắng mở mắt, hơi nước làm mờ tầm mắt, dưới cái nhìn mờ mịt, cậu thấy bóng lưng cao lớn của Kinh Sở Dương, trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác yên tâm, mặc kệ mình ở đâu, cuối cùng người đàn ông này vẫn có thể xuất hiện đúng lúc, bảo vệ cậu, chăm sóc cậu.
Có lẽ người bệnh nên đặc biệt dễ suy nghĩ linh tinh, so sánh mình bây giờ, Tưởng Sầm không khỏi nghĩ tới kiếp trước, khi đó một mình mình, bị ốm đau mệt mỏi đều tự mình gánh chịu, mặc dù hào quang rất nổi, nhưng trọng trách trên vai lại quá nặng nề.
Về sau bị Thiệu Trạch làm hại, ngoài mấy fan trung thành hiếm có, gần như tất cả mọi người đều đứng về phía Thiệu Trạch lên án mình, sau khi cậu chết lời đồn bay đầy trời, trong đầu toàn là hình ảnh vẻ mặt ác độc của Thiệu Trạch.
Nhưng đời này, mình không hề cô đơn, có một người luôn bên cạnh cậu, nói với cậu tôi tới chăm sóc cậu, cậu chỉ cần diễn tốt, những thứ khác cứ giao cho tôi.
Lúc mới bị thu nhỏ thì bàng hoàng lúng túng, sợ hãi chuyện ngoài ý muốn, nhưng dường như chỉ cần có người này ở đó thì cậu có thể yên tâm chuyện của mình, không cần lo lắng sẽ bị phát hiện, vì lúc nào anh ấy cũng xuất hiện đúng lúc mình cần.
Trong mơ, khóe miệng Tưởng Sầm hơi cong lên, nếu như muốn hỏi cậu chuyện đáng giá để cảm ơn nhất là gì, thì thứ nhất là trời cao cho cậu cơ hội sống lại, thứ hai, đó chính là sự giúp đỡ của Kinh Sở Dương giành cho cậu.
Không biết ngủ bao lâu, Tưởng Sầm tỉnh lại, giương mắt đã trông thấy Kinh Sở Dương tựa bên giường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, có vẻ như anh mệt chết đi, hô hấp đều đều mà kéo dài, Tưởng Sầm khẽ khàng đi tới trước mặt anh, muốn khoác thêm áo cho anh nhưng đành chịu vì thân thể mình không cách nào làm được chuyện nhỏ nhặt này.
Sau một lúc Kinh Sở Dương tỉnh lại, Tưởng Sầm đứng trước mặt anh nhìn anh, sắc mặt đỏ bừng đã biến mất, trong đầu anh bỗng chốc tỉnh táo hẳn, ghé sát qua thấp giọng hỏi, “Tiểu Sầm, cảm thấy khá hơn chút nào không?” Nói xong anh duỗi ngón tay đè lên trán cậu, hết sốt rồi, là nhiệt độ bình thường, có điều mồ hôi vẫn chưa tan hết.
“Cuối cùng cũng hạ sốt.” Kinh Sở Dương thở phào, lại hỏi, “Đói bụng không, tôi làm chút gì đó cho cậu ăn nhé? Ăn xong rồi tắm rửa, nghỉ ngơi một giấc cho khỏe thì bệnh sẽ khỏi hẳn.”
Tưởng Sầm không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn anh rời đi. Trên tủ đầu giường còn cồn khử trùng và bông gòn chưa kịp dọn, có thể nghĩ ra người đàn ông vừa rồi chăm sóc cậu cỡ nào, tròng mắt cậu thấy nóng lên.
Kinh Sở Dương vào phòng bếp nhìn qua, quyết định nấu cháo cá cho Tưởng Sầm, vừa hạ sốt vẫn nên ăn thức ăn tương đối lỏng. Nồi đang đun trên bếp tản ra mùi thơm nồng, vì để ăn ngon miệng, Kinh Sở Dương lấy đậu cô ve muối chua từ trong tủ ra, rắc vào cháo nóng hổi, màu sắc hương vị đều đủ cả.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng bị bỏng.” Kinh Sở Dương quay lại phòng, đặt cháo trên tủ đầu giường, đỡ Tưởng Sầm ngồi xong, anh lấy một chiếc gối mềm kê sau lưng cậu, múc cháo đưa tới bên miệng cậu.
“Ăn ngon ghê.” Tưởng Sầm cười tủm tỉm, bình thường sau khi bệnh thì không muốn ăn, nhưng Kinh Sở Dương làm đồ ăn chẳng những khiến cậu thèm ăn mà còn ăn hết sạch, hạnh phúc chép miệng.
“Tại sao lại bị sốt?” Kinh Sở Dương vừa dọn chén vừa hỏi, anh không muốn thấy cậu bị thương, ốm đau, chỉ muốn cậu sống tốt.
Tưởng Sầm im lặng một lúc, dưới ánh mắt ghé sát nhìn của anh, khai báo chuyện từ đầu tới cuối, cậu không ngờ mình lại bị rong quấn lấy chân, cho nên chuyện này chỉ do ngoài ý muốn.
Kinh Sở Dương nghe xong không biết nên nói gì, trong lòng chỉ có đau đớn, ma xui quỷ khiến anh đưa tay sờ mặt Tưởng Sầm, lau hạt cơm dính bên miệng cậu.
Thể chất kém như vậy thì không ổn rồi, anh phải nghĩ cách mới được.
Ăn cơm xong, Kinh Sở Dương vào phòng tắm xả nước ấm cho Tưởng Sầm, Kẹo Đường đi theo sau anh muốn ở lại không chịu đi, anh không nói gì ôm nó ra ngoài, không để nó vào quấy rối.
Đêm đã khuya, Tưởng Sầm tắm xong đã 11h đêm, mọi tiếng động đều yên ắng, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ đang tản nhiệt độ mát mẻ, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm một trái một phải nằm trên giường, hai người rõ ràng đều rất buồn ngủ nhưng không thể ngủ được.
Qua rất lâu sau, hai người trong phòng mới dần chìm vào giấc ngủ, Kinh Sở Dương đang nghĩ cách trong mơ, quyết định áp dụng thử.
Vì vậy, trong một ngày nắng ấm đẹp trời trong lành, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm ra ngoài leo lên ngọn núi cao nhất ở thành phố A, nói cho oai là rèn luyện thân thể.
Vừa tới chân núi, Tưởng Sầm ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi ẩn trong mây mù lượn lờ, sương mù che khuất hoàn toàn không thấy rõ, leo lên núi này chắc chắn rất lâu! Cậu hít một ngụm khí lạnh xoay người muốn chạy.
“Đi đâu vậy?” Kinh Sở Dương níu cậu lại, trong mắt chứa đầy ý cười, nhíu mày cố ý kích cậu, “Chẳng lẽ cậu không dám leo?”
“Sao có thể!” Quả nhiên Tưởng Sầm trúng chiêu, cất cao giọng, vì chứng minh mình không ngại leo núi liền thở hổn hển leo lên, mới được nửa đường đã thở gấp không ngừng, hận không thể đặt mông xuống không thèm đứng dậy.
“Có ổn không?” Kinh Sở Dương đứng bên cạnh cậu, mình thường xuyên vận động, chuyện leo núi này đối với anh mà nói thì là chuyện nhỏ, nhưng Tưởng Sầm thì không giống vậy, nhìn ra chắc chắn cậu không hay vận động, lúc này mới được nửa đường đã không đi được nữa.
“Không, tôi vẫn có thể leo tiếp, cho tôi dừng nghỉ tý đã.” Tưởng Sầm vịn vai Kinh Sở Dương cúi người, nhiệt độ hôm nay không lạnh mấy, cậu mặc áo lông thấy hơi nóng, muốn cởi thì bị Kinh Sở Dương ngăn lại.
“Đừng cởi, sẽ bị cảm, cậu mới hết bệnh đó.” Kinh Sở Dương kéo cậu ngồi xuống một bên, vừa khéo giữa sườn núi có một quán nước, bên ngoài có không ít ghế ngồi để người ta nghỉ chân, hai người ngồi xuống, Kinh Sở Dương đi vào mua hai ly trà sữa đặt trước mặt Tưởng Sầm, “Nghỉ ngơi trước đã.”
Tưởng Sầm bưng trà sữa lên uống, mũi ngửi thấy mùi thơm, bụng lập tức kêu ùng ục, gò má cậu ửng đỏ, xấu hổ quá cơ.
“Mèo nhỏ tham lam.” Kinh Sở Dương bật cười, đứng dậy đi vào quán nước lần nữa, mua không ít đồ ăn vặt mang ra, đồ ăn vừa làm bốc hơi nóng hôi hổi khiến người ta rất muốn ăn.
Tưởng Sầm ăn như một con mèo, quét sạch đám thức ăn như gió bão, cậu vỗ bụng no căng, thỏa mãn nói: “Ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
Kinh Sở Dương gật đầu, lấy áo khoác đuổi theo, Tưởng Sầm nghỉ ngơi một hồi nên vừa bắt đầu đầu rất mạnh mẽ, nhưng không bao lâu sau lại yếu xìu, làm Kinh Sở Dương thấy buồn cười. Nửa giờ sau, cuối cùng hai người cũng lên tới đỉnh núi, gió lạnh thổi qua tai làm gò má đau nhức.
Tưởng Sầm hết sức hết lực, hai đùi mềm nhũn như chẳng phải của mình. Từ vị trí này của họ nhìn xuống, thu hết cả thành phố vào trong mắt, xem như là lĩnh hội cảm giác “Đứng trên đỉnh núi cao đưa mắt nhìn những ngọn núi nhỏ,” đứng trên đỉnh núi, ngoài thưởng thức được cảnh đẹp, còn có cảm giác thành tựu vô hạn.
“Anh thường xuyên leo lúi hả?” Nhìn bộ dạng chẳng có chút mệt mỏi nào vậy?
Kinh Sở Dương ừ, “Nếu như quá mệt thì đợi lát nữa chúng ta ngồi cáp treo xuống.”
“Được đó.” Tưởng Sầm cầu còn chả được, cậu đứng một lúc mà hai chân cứng ngắc, có thể cảm nhận bắp cơ nơi bàn chân nhảy giật giật, nhúc nhích cũng thấy mệt.
“Con heo nhỏ lười biếng, đi thôi, chúng ta xuống núi.” Kinh Sở Dương bật cười, bước ra đi lên trước, sau lưng Tưởng Sầm muốn đuổi kịp, vừa nhấc chân phát hiện hai chân không nghe mình sai bảo, bủn rủn không thôi, làm cậu ngã thẳng về phía trước.
“Cẩn thận!” Kinh Sở Dương quay đầu lại, hai tay đưa ra trước vịn eo Tưởng Sầm, giữ cậu đứng vững.
Tưởng Sầm lấy lại tinh thần, cho rằng mình sẽ ngã rất khó coi, ai dè Kinh Sở Dương phản ứng lẹ như vậy, không để cậu mất mặt, cậu xấu hổ le lưỡi, cúi người vuốt ve bắp chân đau nhức, thử bước chân đi.
“Chân đau lắm à? Có muốn tôi cõng cậu không?” Kinh Sở Dương thấy cậu như vậy thì có phần hối hận, mình không nên dắt em ấy leo núi, việc vận động này nên tiến hành theo tuần tự, là anh sơ suất.
Tưởng Sầm lắc đầu đuổi theo anh, hai người đến vị trí cáp treo xếp hàng, theo thứ tự xuống núi. Về đến nhà Tưởng Sầm nằm trên giường, mệt đến ngón tay cũng chả muốn động đậy.
“Đừng động.” Kinh Sở Dương rửa sạch tay ngồi xuống bên giường, đặt tay lên chân Tưởng Sầm, dùng lực vừa phải bóp chân cho cậu giảm bớt đau nhức, người lâu không vận động, đột nhiên vận động quá sức, quả thật dễ mệt mỏi, là anh thiếu suy nghĩ, hi vọng không chậm trễ chuyện quay phim.
Tưởng Sầm được bóp rất thoải mái, mặt chôn trong chăn mềm nhắm chặt mắt, Kẹo Đường nhảy lên giẫm tới giẫm lui trên lưng cậu làm cậu ngứa ngáy, Tưởng Sầm nằm trên giường sợ hãi hét bật dậy, mắt rưng rưng trừng nhìn vẻ mặt Kẹo Đường viết mặc kệ tôi.
Kinh Sở Dương cảm thấy buồn cười, vỗ đầu Kẹo Đường, Kẹo Đường tủi thân nhảy xuống giường đi ăn.
Lần leo núi này dạy cho Kinh Sở Dương một bài học, rèn luyện thân thể không thể nôn nóng quá, vì vậy anh định đi mua máy chạy bộ, từ nay về sau hàng ngày anh và Tưởng Sầm chạy bộ trong nhà, thể chất thay đổi tốt hơn mới ít bị bệnh.
“……….” Tưởng Sầm nghẹn họng nhìn trân trối, cái này cái này cái này… Đây là muốn ngày nào cũng chạy bộ nhịp nhàng sao?
Vì vậy hàng ngày, Tưởng Sầm và Kẹo Đường cùng bất đắc dĩ đứng trên máy chạy bộ, Kinh Sở Dương điều chỉnh tốc độ vừa phải, một người một mèo cố gắng di chuyển bước chân, trong chốc lát mồ hôi đầm đìa.
Kẹo Đường thấp giọng nức nở nghẹn ngào, vừa chậm chân đã rớt xuống máy chạy bộ, vừa nhân cơ hội muốn chuồn đi thì bị Kinh Sở Dương tóm về, tiếp tục chạy.
Kẹo Đường chán nản thất vọng cúi đầu, meo meo meo, chúng ta thật đáng thương! Chủ nhân không thương mình!