Đêm dần khuya, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm đang ngồi trên giường xem TV thấy buồn ngủ, hồi lâu sau Kinh Sở Dương đứng dậy tắt TV, kéo màn chuẩn bị ngủ, đột nhiên tít một tiếng, điều hòa trong phòng tự nhiên tắt, ngừng cung cấp nhiệt độ. LQĐÔN
Kinh Sở Dương còn sót lại chút buồn ngủ bỗng tỉnh hẳn, anh nghi ngờ cầm điều khiển bật điều hòa lại, không tín hiệu gì, anh đi tới ban công nhìn cục nóng treo bên ngoài cũng không hoạt động.
Hỏng rồi?
Bây giờ đã khuya, gọi điện thoại bảo trì cũng không ai nghe máy, Kinh Sở Dương đành thôi, suy nghĩ một lát anh bật điều hòa ở phòng khách, lại mở cửa thông gió, anh trở lại giường nằm xuống ngủ, không có điều hòa, Tưởng Sầm bên cạnh ngủ mà chân tay lạnh buốt, không tự chủ run rẩy.
Kinh Sở Dương sợ cậu cảm lạnh nên ôm cậu từ trong chăn ra đặt trên ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình làm ấm cậu. Hai người lớn nhỏ chênh lệch nhau xa, sợ Tưởng Sầm bị ngạt, Kinh Sở Dương đành kéo mền lên ngang ngực, vừa vặn che lên người Tưởng Sầm, hành động này không nghi ngờ làm bờ vai mình lộ cả ra ngoài.
Điều hòa dần tản nhiệt, Kinh Sở Dương hà hơi vào lòng bàn tay, ghém chăn kỹ không để gió thổi vào, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tưởng Sầm mơ hồ cảm nhận nguồn nhiệt, tay chân lạnh như băng dần ấm áp lên, qua một lúc, cuối cùng yên tâm thả lỏng người, dang tay dang chân ngủ, không còn cuộn tròn người, cậu nằm dang tay hình chữ đại (大) nằm sấp trên ngực Kinh Sở Dương, miệng nhỏ hé mở thở ra khí nóng.
Kinh Sở Dương cứng đờ, ánh mắt nhìn vào Tưởng Sầm ngủ trên ngực anh, sau khi ngủ cậu không an phận lăn qua phía ngực trái của anh, sau đó nằm úp sấp ngủ, mỗi khi cậu thở ra, nhiệt độ xuyên qua đồ ngủ mỏng manh thiêu đốt chỗ nào đó, Kinh Sở Dương cảm giác rõ rệt thân thể mình thay đổi.
Anh lại… Cứng ngắc rồi!
Kinh Sở Dương nuốt nước miếng một cái, ngón tay đẩy Tưởng Sầm để cậu nằm ngay giữa ngực mình, nhưng Tưởng Sầm đang ngủ cau mày, vẻ mặt không hề muốn lăn qua, rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy ngón tay anh, xem nó như gối ôm, ôm mãi không chịu thả.
Kinh Sở Dương nhìn lên trần nhà.
Đêm nay nhất định là một đêm khó khăn.
Gần đây Thiệu Trạch quay phim suốt ngày, tuy hắn đã có chút danh tiếng nhưng hắn không biết đủ, hắn rất muốn có kịch bản hay để mình nổi tiếng thêm một bậc.
Trong studio, người đại diện Triệu Khải đột nhiên kéo Thiệu Trạch qua một bên, hạ giọng đầy hào hứng nói với hắn, “Đạo diễn Đỗ Văn Khâm có một phim mới, mà nhân vật vai nam chính chưa quyết định, tôi đã báo tên cậu lên rồi, tối nay tới thử vai trước, lúc đó nhất định phải biểu hiện tốt đấy nhé!”
“Vâng.” Thiệu Trạch cuộn chặt tay, đêm đi theo người đại diện cùng tới thử vai, đạo diễn Đỗ Văn Khâm không tới mà giao toàn quyền cho một phó đạo diễn khác, vì tình thế bắt buộc của nhân vật này, biểu hiện phải tốt hơn bình thường một chút, cộng thêm ngoại hình thích hợp, không thể nghi ngờ Thiệu Trạch thông qua thử vai, nhận được vai diễn này.
Trước cửa sổ sát đất trong suốt, tay Thiệu Trạch cầm một ly café, ngửa đầu uống cạn, phim của đạo diễn Đỗ Văn Khâm không tồi, chỉ cần người tham gia diễn, mười phần đều có thể đỏ, cho nên không ít ngôi sao chen chân vào muốn tham gia phim ông ta quay.
Đây là một cơ hội rất tốt, hắn muốn bò lên lên trên, muốn đứng trên đỉnh cao để tất cả mọi người đứng dưới ngưỡng mộ hắn, sùng bái hắn, thậm chí ghen ghét hắn.
Sương sớm buông xuống, chẳng biết tự lúc nào trên mặt đất, trên mái hiên tích một tầng tuyết dày cộm, vừa tuyết rơi vừa có gió thổi, cửa ban công ngăn gió lạnh bên ngoài, trong phòng, Tưởng Sầm tỉnh lại từ trong ấm áp, phát hiện mình ngủ trên thứ gì đó phập phồng lại còn nong nóng.
Bật ngồi dậy, Tưởng Sầm xoa hai mắt cúi đầu nhìn.
?????????
Sao cậu lại ngủ trên ngực Kinh Sở Dương?
“Tỉnh rồi à?” Kinh Sở Dương bị động tĩnh của cậu đánh thức, sáng sớm vừa mở miệng giọng hơi khàn, anh đưa tay nâng cậu dậy, còn mình ngồi dựa vào đầu giường chỉ lên điều hòa giải thích, “Điều hòa hỏng rồi, em run mãi.”
Tưởng Sầm im lặng, đột nhiên ngẩng đầu.
“Anh chiếm tiện nghi của em.” Cậu khẳng định.
Kinh Sở Dương, “…..”
Kinh Sở Dương: “Là điều hòa hỏng rồi.”
“Anh chiếm tiện nghi của em.” Tưởng Sầm lặp lại.
Kinh Sở Dương đỡ trán.
“Rõ ràng anh chiếm tiện nghi của em.” Tưởng Sầm còn muốn nói lại bị Kinh Sở Dương đưa tay bịt miệng, gõ lên đầu.
“Cậu nhóc, học xấu nhé.” Kinh Sở Dương buông tay, cố ý cù lét cậu, lại không cho cậu chạy, chọc cho người ta nước mắt giàn dụa, “Đúng là chiếm lợi ích của em thì sao? Bây giờ em là bà xã của anh, hôn cái nào.” Kinh Sở Dương cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Sầm.
Buổi sáng tuyệt vời chính là bắt đầu bằng nụ hôn chào buổi sáng, Kinh Sở Dương xuống giường rửa mặt, ăn xong bữa sáng anh gọi điện thoại cho người bên chỗ bảo trì cho người tới sửa điều hòa, điều hòa trong phòng bị hỏng, điều hòa trong phòng khách thì vẫn thổi gió nóng ra, sợ Tưởng Sầm bị thợ sửa chữa phát hiện, Kinh Sở Dương đặc biệt để cậu trong túi áo mình, mở cửa mời thợ vào.
Tưởng Sầm ngồi trong túi anh không có việc gì làm liền bắt đầu tự tìm thú vui, tay cậu sờ phải thứ gì đó cứng rắn, giống như hòn đá nhỏ lại giống như chiếc cúc áo, không kiềm chế được đưa tay túm lấy.
“A!” Kinh Sở Dương hét to, điểm nào đó trên ngực trái bị giật mạnh, nhất thời không thể nhịn được hét thất thanh, thấy thợ sửa chữa nhìn qua mình, anh lập tức chữa thẹn, “A! Thì ra hôm nay là chủ nhật, tôi còn tưởng là thứ 6, thiếu chút nữa đã đi làm.”
Ha ha ha……
Cậu nhóc trong túi áo vẫn tiếp tục túm điểm kia của anh, Kinh Sở Dương hít sâu một hơi, quyết định chờ thợ sửa chữa đi mới trừng phạt cậu nhóc thối này.
Tưởng Sầm chơi rất vui, cảm thấy chiếc áo này của Kinh Sở Dương quá thần kỳ, bên trong lại có cúc áo, không ngờ nằm trong túi tiền, nhưng vì sao cúc áo này có nhiệt độ, hơn nữa càng lúc càng cứng ngắc.
Hình như cậu nhầm gì rồi…..
Một giờ sau người thợ sửa chữa rời đi, Kinh Sở Dương đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, kéo Tưởng Sầm trong túi áo ra ngoài, “Em sờ bậy bạ gì đó hả?”
“Em tưởng cúc áo.” Tưởng Sầm yếu ớt trả lời, sắc mặt đỏ ửng, mệt cho cậu còn hào hứng bừng bừng chơi đùa lâu như vậy, nhéo chết người ta.
“Cho em sờ bậy nè!” Kinh Sở Dương gõ đầu cậu, tức giận nói.
Kéo mở màn cửa sổ, tuyết ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi, cả trời màu trắng, chỉ có lúc tuyết rơi mới có cảm giác bây giờ mới là mùa đông. Tưởng Sầm chạy ra ban công, từ lầu 30 nhìn xuống, không ít gia đình dẫn con chơi ném tuyết, tiếng vui đùa chứng tỏ mấy gia định đó rất bình yên, nhìn một lúc, nụ cười trên mặt Tưởng Sầm cô đơn đến lạ.
Thật ra cậu cũng rất thích tuyết, kiếp trước vì mãi mê quay phim hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi làm chuyện mà mình muốn làm, cả đời này lại biến thành bộ dạng khổ sở như thế này, muốn đi ra ngoài ném tuyết cũng chẳng thể được, sợ bị người khác xem như quái vật, nghĩ như vậy, có một Kinh Sở Dương có thể đón nhận cậu, bao dung cậu, thật là một chuyện đặc biệt đặc biệt tốt.
Sao Kinh Sở Dương lại không chú ý biểu lộ của Tưởng Sầm, trong lòng nhất thời đau đớn, anh cong môi trở về phòng cầm một chiếc áo bông và một chiếc khăn quàng cổ đi ra, ngồi xuống bao chặt lấy thân thể nho nhỏ của Tưởng Sầm, để cậu đứng trong túi áo mình, cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa.
“Đi đâu vậy?” Tưởng Sầm ngẩng đầu.
Kinh Sở Dương mỉm cười, “Đi làm chuyện em muốn làm.”
Hai người đang muốn ra khỏi nhà thì Kẹo Đường từ trong nhà chạy ra, cũng muốn đi theo, Kinh Sở Dương nghĩ tới lần trước nó chạy loạn, đề phòng bất trắc nên đeo dây cho nó, lúc này mới khóa cửa xuống lầu.
Trong tiểu khu có một chỗ rất yên tĩnh, gần như không ai đặt chân tới, mỗi lần Kinh Sở Dương cho mèo chơi toàn vào trong đó, bốn phía không có ai, có thể yên tâm, đến nơi, Kinh Sở Dương thả Tưởng Sầm xuống đất, ngồi xổm nhìn cậu.
“Cảm ơn anh, Sở Dương.” Tưởng Sầm ôm ngón tay Kinh Sở Dương hôn lên, cùng Kẹo Đường vui vẻ đi chơi tuyết.
Kinh Sở Dương đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy nụ cười bây giờ của Tưởng Sầm chưa bao giờ đẹp đến thế, trong lòng anh chỉ cần cậu vui vẻ là đủ rồi, những thứ khó khăn khác cứ giao cho anh.
Tưởng Sầm đứng trong đống tuyết đắp người tuyết, cậu muốn đắp một người tuyết Kinh Sở Dương, nhưng cậu vừa lăn được cục tuyết nhỏ đã bị Kẹo Đường dùng chân giẫm dẹp, cậu tức giận nhìn nó, bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy nó ra xa, tiếp tục đắp.
Đột nhiên có một con mèo hoang không rõ lai lịch xông vào tầm mắt Kinh Sở Dương, anh chưa kịp phản ứng đã thấy động tác của nó cực nhanh bổ nhào về phía Tưởng Sầm, ngậm lấy cậu bỏ chạy.
“A!” Tưởng Sầm hoảng hốt luống cuống, cả người bị ngậm trong miệng, đầu ứ máu, sự vật trước mắt càng lúc càng chao đảo, cậu gần như muốn ói ra, sợ hãi bao phủ lấy cậu, cậu thét lên một tiếng.
“Tiểu Sầm!” Kinh Sở Dương thoát đứng người lên muốn chạy tới cứu người, nhanh hơn anh chính là Kẹo Đường, nó phi như bay chạy ra ngoài, đánh nhau với mèo hoang kia, hai mèo gầm nhẹ, không con nào nhường con nào.
Tưởng Sầm bị mèo hoang ném xuống đất, mắt hoa đầu choáng váng, cậu được Kinh Sở Dương nâng lên, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới, thấy cậu không sao Kinh Sở Dương mới thở phảo nhẹ nhõm, “Không sao là ổn rồi, không sao là ổn rồi.”
Bên kia, Kẹo Đường và mèo hoang đánh nhau kịch liệt, Kinh Sở Dương không nói hai lời nhét Tưởng Sầm vào túi áo, tiện tay nhặt một nhánh cây đi qua, giúp Kẹo Đường đuổi mèo hoang kia đi.
Bình thường Kẹo Đường một sủng vật rất ngoan, nhưng khi đánh nhau thì cũng đâu ra đó, sau khi mèo hoang bị đuổi đi, Kẹo Đường còn đang không ngừng gầm gừ uy hiếp, không nhường một bước.
Cuối cùng mèo hoang cũng chạy đi, Kinh Sở Dương ôm Kẹo Đường về nhà, vừa buông xuống thì phát hiện tay mình đầy máu, thoáng chốc trái tim vọt lên cổ họng, anh ngồi xổm xuống kiếm tra Kẹo Đường, quả nhiên tìm được vết thương bị mèo hoang cào rách dưới bụng nó, miệng vết thương đang chảy máu, nhiễm đỏ lông quanh vùng đó.
“Kẹo Đường.” Tưởng Sầm chạy đến bên cạnh nó, ôm đầu nó hôn nhẹ, nếu như không có nó thì cậu chắc lành ít dữ nhiều, mèo hoang tấn công mãnh liệt, nếu như nó không buông mà cắn cậu thì cậu không chết cũng bị thương nặng.
“Tiểu Sầm, em ở nhà chờ anh, anh mang Kẹo Đường tới bệnh viện khám.” Kinh Sở Dương cởi áo khoác của mình bao lấy Kẹo Đường, không cầm túi xách mèo mà trực tiếp ôm mèo chạy ra ngoài.
Tưởng Sầm ở nhà lo lắng và chờ đợi, nghĩ đi nghĩ lại hốc mắt không kiềm chế được nóng lên, mặc dù Kẹo Đường chỉ là một con mèo nhưng sớm trở thành đồng bọn tốt nhất của cậu, hôm nay lại còn bị thương vì cứu cậu, cậu không muốn nó gặp chuyện chẳng may.
Sáu giờ chiều, Kinh Sở Dương lê thân thể mệt mỏi về nhà, Kẹo Đường ngủ say sưa trong ngực anh, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, chỉ có bụng bị quấn băng gạc nhắc nhở hai người chuyện kinh hồn buổi sáng không phải là nằm mơ, Tưởng Sầm nghe tiếng động chạy ra, hạ giọng hỏi, “Sao rồi?”
“Không sao.” Kinh Sở Dương thấp giọng trả lời, đặt Kẹo Đường trên ghế nệm êm ái, kiên nhẫn dụ dỗ nó ngủ, Kẹo Đường miễn cưỡng mở mắt ra rồi nhắm lại, hai người cùng trở về phòng ngủ, Tưởng Sầm đang muốn mở miệng, Kinh Sở Dương đưa tay đè lên môi cậu, dịu dàng nói, “Đừng tự trách mình, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kẹo Đường cũng không việc gì, nghỉ ngơi tốt là được.”
Trong nháy mắt nước mắt Tưởng Sầm gần như rơi xuống.
Kinh Sở Dương không nói thêm gì nữa, anh cúi người ghé sát mặt xuống gò má Tưởng Sầm, thân mật cọ xát, anh quay đầu, môi nóng hổi hôn lên mặt cậu, hai mắt nhắm lại.
Cũng may, mèo của anh không việc gì, người yêu của anh cũng không sao cả.