*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cực Phẩm
“Này, anh cũng không có phẩm cấp quá đi!” Hạ Triển giật mình.
Tuy rằng một tháng tiền lương đối với Hạ Triển mà nói thì cũng không tính là bao, nhưng cái này phải xem là bị ai trừ.
Nếu như bị chú hai trừ thì không sao.
Thế nhưng bị tình địch đáng ghét trừ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn đúng không!?
“Chuyện làm ăn không tốt lắm, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đấy.” Trần Tử Hào ngoài cười nhưng trong không cười.
Quả nhiên đại thúc chính là so với người trẻ tuổi càng tính toán từng chút một!
Hạ Triển tức giận lục ra áo ngủ đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nhỏ giọng nguyền rủa lông chân của Trần Tử Hào bị rụng! Trình độ ấu trĩ hầu như ngang bằng mấy bé mẫu giáo!
Ngay cả em bé lớp chồi cũng biết lông chân không dùng được cái rắm gì, ít nhất cũng phải rủa hắn trọc đầu!
Tắm xong, Hạ Triển liền mặc một bộ áo ngủ vô cùng đàn ông kẻ ô màu xám nhạt khí vũ hiên ngang đi ra.
Nếu như trên bộ đồ không có in hình một con mèo nhỏ, thì tất cả đều hoàn mỹ.
“Này, anh vào bên trong ngủ đi.” Hạ Triển nhìn Trần Tử Hào ngủ bên ngoài, trong lòng rất không thoải mái.
Ngủ ở phía trong sẽ có một loại cảm giác bị áp — bức!
“Đương nhiên là người tương đối mảnh khảnh thì ngủ bên trong.” Trần Tử Hào chợt nhíu mày, sau đó nhắm mắt lại nằm bất động.
Mảnh khảnh?
Bây giờ đại thúc cũng đã dùng từ văn nghệ như thế?
Hạ Triển đứng nghiêm tại chỗ năm phút đồng hồ, sau đó vừa nguyền rủa Trần Tử Hào bị rụng lông ngực vừa bi phẫn chui vào chăn tắt đèn, nghiêng người như thằn lằn dính thật sát vào tường.
Bắp thịt của đại thúc quá chiếm chỗ, cắt đi không phải tốt sao!
Hạ Triển phát hiện mình chỉ cần thoáng rời tường một chút liền có thể chạm vào thân thể Trần Tử Hào, hơn nữa tên này không mặc đồ, mang theo làn da nhiệt độ cực nóng gì gì đó thực rất đáng ghét!
“Anh thích ra bên ngoài một chút được không? Đều con mẹ nó bị anh ép thành bích hoạ (tranh vẽ trên tường)!” Hạ Triển cắn răng một cái, nằm ngang dán vào Trần Tử Hào, chen lấn ra bên ngoài.
“Đây là giường đơn.” Trần Tử Hào lù lù bất động. “Em cũng có thể lựa chọn ngủ trên sàn nhà.”
“Vậy anh có thể mặc quần áo vào hay không?” Cảm giác được nhiệt độ thân thể của Trần Tử Hào cách một tầng áo ngủ thật mỏng thâm nhập vào, Hạ Triển nóng đến mặt có chút đỏ.
Chính là nóng đến!
“Hừ.” Trần Tử Hào nghiêng người, cùng Hạ Triển mặt đối mặt, tuy rằng thấy không rõ biểu tình trong bóng tối, nhưng trong thanh âm hàm chứa ý cười. “Dài dòng nữa có tin tôi lột sạch trơn em hay không?”
“Cút đi! Anh lột thử xem!” Hạ Triển vừa mạnh miệng vừa đem thân thể lùi về dán vào tường, sau đó giống như một tiểu thụ chân chính oán hận nói thêm một câu: “Biến thái chết tiệt!”
Vì vậy, mười phút trôi qua.
Trong vòng mười phút này, Hạ Triển lật qua lật lại thay đổi ước chừng một trăm loại tư thế theo yêu cầu không chạm vào tình địch đáng ghét để có thể ngủ thoải mái một chút.
Giường đơn kẽo kẹt kẽo kẹt vang không ngừng, thanh âm vô cùng mập mờ!
“… Em ở trên giường bắt chuột à?” Trần Tử Hào không thể nhịn được nữa mà mở mắt, liền đem Hạ Triển đang vận động trên giường kéo qua ôm, để cho hắn gối lên tay mình.
Vì vậy, Hạ Triển liền ‘ưm’ một tiếng, nhu tình như nước hướng vào trong ngực Trần Tử Hào, sau đó thuận thế giơ tay xoa từ cơ ngực rắn chắc, một đường xoa đến lông chân rập rạp, loại chuyện đó chỉ tồn tại trong vọng tưởng của hủ nữ thôi…
Thực tế, trong nháy mắt Hạ Triển liền tạc mao!
Nói thì chậm, làm thì nhanh!
Chỉ thấy Hạ đại hiệp vận khởi một thân nội lực xuất ra khinh công độc môn lăng ba miêu bộ mau lẹ vô cùng mà hướng ngược lại trốn!
Sau đó, hắn làm cái đầu đánh ‘bộp’ một tiếng kết kết thực thực dán vào bức tường xi măng sau lưng!
“… Tôi! Thao!” Hạ tiểu miêu đau đến nước mắt cũng chảy ra!
“Em trốn cái gì?” Trần Tử Hào chống người đứng dậy, dở khóc dở cười vươn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu Hạ Triển.
“Đột nhiên anh ôm tôi làm gì?” Hạ tiểu miêu rất mất mặt lau lau nước mắt, nửa gương mặt chôn trong gối, thanh âm rầu rĩ hỏi, rất khó có được mà không né tránh tay của Trần Tử Hào.
Bởi vì hắn xoa rất thoải mái!
“Không phải em muốn pose mấy kiểu mới bằng lòng đi ngủ hả? Giường lại lớn như vậy.” Trần Tử Hào thở dài, lại khôi phục lại tư thế vừa rồi.
Hạ Triển gối lên cánh tay Trần Tử Hào, thân thể rất cứng ngắc.
Nhưng mà cánh tay đại thúc cứng mềm vừa phải gối lên thật thoải mái meo!
Con mẹ nó, có chỗ nào không đúng!
Thật ra lão tử nghĩ là gối lên cánh tay tình địch cho hắn tê cứng cũng là một loại sách lược cứu nước!
Máu lưu thông không được dẫn đến hoại tử thần kinh cơ thể sau đó… liền bại liệt nửa thân dưới!
Liệt nửa thân dưới nhất định phải tới một phát!
Hạ Triển vừa ngầm thoải mái vừa dùng tay xoa xoa cho khuôn mặt nóng của mình hạ nhiệt.
Con mẹ nó, vì sao lão tử nóng như vậy, là trúng độc sao?
“… Ngủ không được?” Trần Tử Hào bất đắc dĩ nhìn trần nhà, vật nhỏ trong lòng một mực chà chà mặt… “Trước khi ngủ em cần nghe truyện cổ tích à? Còn thêm một ly sữa nóng nữa?”
“Anh mới uống sữa nóng! Anh còn muốn lót bỉm!” Hạ Triển hừ lạnh một tiếng, xoay người dùng phía sau lưng dán vào Trần Tử Hào, trừng mắt tức giận.
“Vậy chính là muốn nghe truyện cổ tích?” Trần Tử Hào tự chủ trương kết luận, sau đó hắng giọng một cái, thanh âm trầm thấp từ tính, nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một bé mèo cái xinh đẹp…”
“Câm miệng!” Hạ Triển giận tím mặt!
“Thế nhưng nó vẫn cho mình là một bé mèo đực, vì vậy nó liền cùng vương tử điện hạ tranh công chúa…” Trần Tử Hào tự nhiên kể.
“Biên kịch thối rữa!” Hạ Triển sắc bén trào phúng.
Lão tử chính là anh trai của Hạ Lạc — biên kịch giỏi nhất giành giải kim chít chít đó! Đừng nghĩ múa rìu qua mắt thợ!
“Có một ngày, nó gặp vương tử điện hạ, vương tử điện hạ nói cho nó biết nó là một bé mèo cái, thế nhưng nó không tin, nó hỏi ‘Anh chứng minh cho tôi xem tôi là mèo cái thế nào?’, vì vậy vương tử điện hạ liền đem nó ôm vào trong ngực…” Trần Tử Hào chậm rãi nói, hơi nghiêng thân, đem cánh tay kia cũng đưa tới, kéo cả người Hạ Triển vào lòng.
Thân thể Hạ Triển cứng đờ, đầu óc không còn một mống, ngay cả mắng chửi người đều quên luôn!
“Sau đó bé mèo cái đỏ mặt, rốt cục phát hiện nguyên lai mình là cái.” Trần Tử Hào dán bên tai Hạ Triển, thấp giọng cười nói. “Vì vậy vương tử và công chúa liền sống hạnh phúc suốt đời.”
“… Anh có bệnh!” Hạ Triển trầm mặc một lát, chợt hướng về phía sau xuất ra cú đánh khuỷu tay!
Trần Tử Hào bị hắn đánh trúng, làm như gãi ngứa buông tay ra. “Truyện cổ tích xong rồi, ngủ ngon.”
“Kể cái rắm!” Hạ Triển đẩy cánh tay Trần Tử Hào, thở phì phò gối lại gối đầu. “Đầu voi đuôi chuột!”
Đậu xanh rau má, con mèo kia làm sao bây giờ?
Cuối cùng công chúa loạn nhập khiến kết cục rất cứng nhắc đó!
Cái kết thối nát của kịch bản này cầm đi tranh giải kim chít chít lau giày người ta còn ngại không bảo vệ môi trường đó!
Thật sự là thối nát!
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Hạ Triển phát hiện mình bày ra một tạo hình vô cùng anh tuấn dùng hai tay hai chân chặt chẽ cuốn lấy Trần Tử Hào!
Như một vận động viên thể thao linh hoạt dẻo dai!
Đùi phải còn đè một cây… Bánh! Mì! Pháp cứng rắn!
Mà Trần Tử Hào miễn cưỡng dùng một tay còn có thể hoạt động cầm điếu thuốc, nhìn trần nhà trầm mặc phun khói.
“Anh biến thái!” Hạ Triển hoang mang hoảng hốt rút tay chân về, lời nói tiên phát chế nhân.
“Là tự em ôm lấy tôi.” Trần Tử Hào cau mày, cảm giác nửa người dưới bên trái của mình đã tê rần.
“Thối lắm!” Hạ Triển quăng chăn hướng đầu Trần Tử Hào, mặt đỏ tía tai nhảy xuống giường ôm đồ chạy ào vào phòng tắm thay lại.
“Ngủ cùng em thật đáng sợ.” Trần Tử Hào kéo chăn ra, hướng về phía cửa phòng tắm cười đến là vui vẻ. “Nghiến răng giống như chuột vậy, đem nước miếng chùi lên mặt tôi, còn mặt dày mày dạn ôm tôi không buông, may mà không tè dầm, nếu không thì dội cho tôi một thân…”
“Ít chảnh choẹ đi! Chờ đến lúc anh liệt nửa người dưới đại tiểu tiện hay sinh hoạt không thể tự gánh vác được, mỗi ngày lão tử đều ở trước giường anh tham quan! Còn chụp ảnh đăng Weibo!” Hạ Triển ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, áo sơ mi phối cùng quần jean từ phòng tắm đi tới, dựng lên ngón giữa với Trần Tử Hào.
“Có thể em phải chờ mấy chục năm nữa.” Trần Tử Hào cười nhạt.
“Vậy thì sao? Tuyệt đối sống dai hơn anh.” Hạ Triển ngạo nghễ nói.
Trần Tử Hào tắt thuốc bắt đầu mặc quần áo, mỉm cười không nói lời nào.
Thật sự vô cùng thiếu ngược!
Ánh mặt trời rực rỡ, lại một ngày mới bắt đầu.
Ở trong phòng bếp, Tiểu Hạ Lạc hiền huệ đang làm điểm tâm, bốn miếng trứng ốp lết “hình mông” thoạt nhìn thật sự là vô cùng gợi cảm!
“Mùi vị ổn rồi.” Hạ Lạc chột dạ xúc trứng ốp lếp ra.
Tiểu Hạ Thiên đang đập chén một cách rất có tiết tấu, vành mắt Cố Viêm phát ra không khí trầm lặng ngồi phịch ở một bên.
“Bộp bộp, anh Cố Viêm, anh nói xem em có thiên phú chơi trống chứ?” Tiểu Hạ Thiên đập chén, đập đến rất high.
“… Ừ…” Cố Viêm khổ não nghiêng mặt qua hướng khác.
Ngày hôm qua, Hạ Thiên sống chết muốn cùng “người yêu mình” ngủ cùng một chỗ, ma vương điện hạ đáng thương đánh không lại dũng giả “Công kích thần thánh nước mắt lưng tròng”, đành phải miễn cưỡng đồng ý, kết quả nguyên một đêm không thể liên tục ngủ trên năm phút đồng hồ…
Cơ bụng và cơ ngực đều sắp bị sờ hư luôn!
Hơn nữa Hạ Thiên như y con cún nhỏ không ngừng cọ tới cọ lui trên người Cố Viêm!
“Hôm nay em nghỉ, lát nữa muốn cùng anh Cố Viêm đến phòng huấn luyện.” Hạ Thiên thấy Cố Viêm không để ý đến mình, liền thông minh thay đổi chủ đề, cố gắng khiến người yêu của mình chú ý.
“Không thể! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Tuyệt đối không dẫn em đi đâu!” Cố hoả hoả nhảy dựng lên như măng mọc sau cơn mưa!
“Dẫn em đi dẫn em đi dẫn em đi nha anh Cố Viêm!” Tiểu Hạ Thiên nắm cánh tay Cố Viêm lắc qua lắc lại mạnh vô cùng!
‘Cộp’ một tiếng, tay của Cố Viêm đập vào cạnh bàn.
Thật là vô cùng vô cùng đau!
“Em sẽ không nói lung tung trước mặt bọn họ đâu, một chữ em cũng không nói! Nếu như em nói chuyện thì giống lần trước đó, anh Cố Viêm hôn em là được rồi.” Tiểu Hạ Thiên chính trực đưa ra kiến nghị.
“… Không phải hôn, mà là cắn.” Cố Viêm cuộn tròn giống như con tôm nhịn đau nhức trên tay.
“Anh đồng ý!” Hạ Thiên từ dị thứ nguyên cho ra kết luận!
“… Không phải đồng ý, mà là cắn.” Ma vương điện hạ hương tiêu ngọc vẫn!
Hết thảy đều rơi vào đường cùng, Cố hoả hoả không thể làm gì khác hơn là đáp ứng Hạ Thiên dẫn hắn cùng đến nơi huấn luyện, nhưng mà điều kiện là cả ngày hôm nay Hạ Thiên không được nói chuyện, một chữ cũng không! thể! nói!
Chỉ cần khiến miệng của phúc hắc tự nhiên bịt lại thì không sao cả… Cố Viêm thống khổ che mắt, xuyên qua khe hở cẩn thận nhìn trộm Tiểu Hạ Thiên đang cầm ly sữa uống, ngây thơ nghĩ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens và w2royal~~~~ (Sung sướng hất bàn!) (/≧▽≦)/~┴┴ Cứ như vậy leo qua mười hai tiên hắc tự lên thành hảo hải sâm rồi~~ lệ rơi đầy mặt cám ơn các vị vẫn luôn ủng hộ!!! Cảm ơn a a a a ~~〒▽〒
/Hết chương 37/
~~~
Bánh mì Pháp (Baguette)
Chương sau bốn vị bạn tâm thần của Cố Viêm xuất hiện, độ điên càng ghê gớm hơn Cố Viêm nhiều~