Bốn đội viên bệnh tâm thần còn lại trong ban nhạc đang tò mò vây xem Tiểu Hạ Thiên.
Hạ Thiên đang mặc đồng phục mùa hè của trường, áo sơ mi kẻ ca-rô màu xanh da trời được cắt may gọn gàng phụ trợ gương mặt thiếu niên thanh tú trắng nõn, một đôi mắt ngập nước vô tội nháy nháy, thoạt nhìn vừa nghe lời lại vừa dễ ăn hiếp!
“Bộ dạng em ấy thoạt nhìn dễ dàng nhào nặn ghê.” Tay bass không có tiết tháo Hứa Khôn hưng phấn xoa xoa tay.
“Chờ đội trưởng không ở đây chúng ta len lén bóp.” Tay trống nhị khuyết Hà Băng lớn tiếng nói.
“Các cậu quá đói khát rồi đấy, không nên vừa nhìn thấy mỹ thiếu niên liền muốn bóp.” Tay đàn ghita ra vẻ đạo mạo Lưu Hâm xuất thủ nhanh như chớp, giành trước nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nhuyễn nhu Q đạn [1] của Hạ Thiên!
[1] Q đạn: ở đây mình tra được là một sản phẩm dưỡng da, trong câu văn này có thể tác giả biểu đạt theo ý “da đẹp”.
“Tới tới, nói cho mấy anh em tên là gì nào?” Tay chơi đàn phím điện tử tự luyến như hoa thuỷ tiên bày ra chiêu bài mỉm cười.
“…” Tiểu Hạ Thiên vô cùng nghe lời dùng hai tay che miệng, kiên định lắc đầu.
Cả ngày hôm nay đều không thể nói chuyện đâu.
“A? Em không biết nói sao?” Mọi người rất kinh ngạc.
Có thể nói, chỉ là không thể nói thôi.
Vì vậy, Tiểu Hạ Thiên che miệng lắc đầu, ủy khuất chỉ chỉ Cố Viêm ngồi dưới đất đang chỉnh âm đàn ghita, ánh mắt ướt nhẹp giống như một chú nai con bị thương!
Thật sự là vừa nhìn đã thấy thương!
Bốn tên bệnh tâm thần tập thể trầm mặc mười giây đồng hồ, sau đó đồng loạt dùng bốn ánh mắt sắc bén khiển trách đội trưởng không bằng cầm thú!
“… Mấy người nhìn cái gì?” Cố hoả hoả kinh hồn táng đảm ngẩng đầu một cái.
Con mẹ nó, không phải Hạ Thiên không lên tiếng sao? Đừng doạ bản ma vương chứ! Hiện tại tâm hồn bản ma vương yếu đuối tựa như tấm lamen [2] vậy đó! (Rất sợ hãi!) 〒▽〒
[2] Lamen (Coverslip) là một mảnh vuông rất nhỏ bằng thuỷ tinh, dùng để đặt trên hoặc che đậy mẫu vật trên lam kính. Lamen rất mỏng và dễ gẫy.
“Cậu học theo trong H manga sao? Điều giáo mỹ thiếu niên gì gì đó.” Vẻ mặt Hứa Khôn khinh bỉ.
“Nhất định là cậu đem [beep] bắn vào miệng người ta!” Hà Băng muôn phần kinh sợ.
“Sau đó dâm tà nói ‘Không thể nuốt cũng không thể nhổ ra nha, phải ngậm cả ngày nếu không sẽ không cho cưng ăn’, là nói thế đúng không?” Lưu Hâm vô cùng hưng phấn.
“Phục cậu còn làm được, thật sự là không bằng cầm thú.” Trình Lâm hất đầu một cái.
Bốn vị trinh thám nổi danh liên thủ tạo ra suy luận thiên y vô phùng!
Quả thật có thể liếc nhìn Sherlock Holmes, Edogawa Conan, Địch Nhân Kiệt, cùng với Thỏ Mỹ trinh thám nổi tiếng [3] bằng nửa con mắt.
[3] Thỏ Mỹ là một bộ phim hoạt hình phá án của Nhật Bản.
“Con mẹ nó, mới không phải như vậy!” Mắt Cố hoả hoả đáng thương đều xanh rồi!
Đây là một đám đội viên đậu xanh rau má gì thế!
Đây là nhóm đội viên được Cố hoả hoả tinh khiêu tế tuyển (chọn kỹ lựa khéo)!
Hắn chọn đội viên chỉ căn cứ vào hai điều, một là lớn lên đẹp, hai là có bệnh tâm thần.
Bởi vì cái dạng này mới chơi vui đó!
Nhưng hiện tại hắn có chút trứng trứng hối hận!
“…” Gương mặt Tiểu Hạ Thiên đỏ muốn bạo tác, cúi đầu ngậm chặt miệng chơi đùa ngón tay.
“Hạ Thiên em… Bây giờ em có thể nói chuyện! Nói cho bọn hắn biết quan hệ của chúng ta là như thế nào, nhất định phải nói thật!” Cố hoả hoả ruột gan đứt đoạn, dưới tình thế cấp bách cư nhiên để cho Hạ Thiên nói chuyện, điều này chứng minh não hắn đã hoàn toàn biến thành một chén nước mũi to đùng!
Tiểu Hạ Thiên gật đầu, sau đó vô cùng khẩn trương, nuốt nước miếng một cái, lại hắng giọng một cái.
Nuốt xuống thật chỉ là nước miếng thôi!!!
Thế nhưng ánh mắt của bốn tên bệnh tâm thần càng thêm sắc bén!
Bọn họ hận không thể dùng ánh mắt đốt tám cái động trên người Cố hoả hoả!
“Thật ra em và anh Cố Viêm…” Hạ Thiên chần chờ một chút, cố hết sức dựa theo Cố Viêm dặn bảo ăn ngay nói thật. “Em cũng không rõ ràng lắm, em nghĩ chắc là quan hệ người yêu, bởi vì anh Cố Viêm có hôn em rồi nha, hơn nữa cũng ngủ cùng một chỗ… Nhưng anh Cố Viêm vẫn hay tức giận bảo quan hệ của chúng em không phải người yêu, cho nên em cũng không rõ lắm…”
Đây chính là ăn ngay nói thật!
“Em!” Cố hoả hoả chợt cảm thấy linh đài một mảnh thanh minh!
Tiểu Hạ Thiên, thời khắc này Tiểu Hạ Thiên giống như là một thần tiên chân chính, toạ ủng trên liên hoa bảo tọa, kim quang bốn phía, mỉm cười phổ độ chúng sinh!
“A —” Bốn tên bệnh tâm thành đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh!
“A, em lại nói sai sao, xin lỗi!” Tiểu Hạ Thiên vừa nhìn thấy hình dạng giương nanh múa vuốt của Cố Viêm, liền lập tức ‘bụp’ một cái che miệng, mất mát nhìn sàn nhà.
“Đã hiểu, là người yêu.” Hứa Khôn gật đầu.
“Thế nhưng có loại cảm giác bất bình đẳng nha!” Hà Băng kỳ quái.
“À à, dụ dỗ mỹ thiếu niên làm sủng vật còn đùa bỡn cảm tình thuần khiết của người ta đúng không?” Lưu Hâm ám sảng [4]!
[4] Ám: ẩn giấu, sảng: thoải mái, vui thích. Chỉ trạng thái vui mừng trong lòng, khi làm thường có động tác nắm chặt tay, hai mắt nhắm lại, biểu tình khoa trương.
“Không thể dùng ‘không bằng cầm thú’ để hình dung, mà phải nói ‘Không hổ là Cố Viêm’.” Trình Lâm trào phúng.
Bốn tên bệnh tâm thần đứng thành một hàng làm thành trạng thái Kim Jong-il [5] vỗ tay! Ba ba ba!
[5] Kim Jong-il là lãnh tụ tối cao nắm thực quyền của Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên từ 1994 đến 2011.
“Con mẹ nó, căn bản không phải như vậy! Hắn là em trai của chị dâu tớ…” Cố hoả hoả lệ rơi đầy mặt.
“Câm miệng, biến thái.” Bốn tên bệnh tâm thần đồng loạt nói.
“Mấy người mới câm miệng! Bắt đầu huấn luyện!” Cố Viêm bày ra khí thế đội trưởng, hô lớn!
Lần sau vô luận tiểu bại hoại Hạ Thiên nói thế nào cũng không dẫn hắn tới! Bản ma vương hay là cứ chết đi để chứng minh mình trong sạch đây…
(Khóc anh anh!) (PД`q?)
Dù cho bình thường phát rồ phạm nhị thế nào, nhưng khi Cố Viêm cầm đàn ghita đứng trước microphone đều sẽ cho người ta cảm thấy hắn vì sân khấu mà sinh ra.
Hắn hát một bài sáng tác năm lớp mười một, thanh âm của hắn tuy còn sót lại chút đặc thù trong trẻo của thiếu niên, nhưng cũng không non nớt, giọng hát cùng kỹ xảo vô cùng điêu luyện, một đoạn bass solo bạo liệt hoa lệ qua, Cố Viêm lại đột nhiên cất cao âm gothic [6] như tia chớp cắt qua phía chân trời, khiến hô hấp người khác ngừng lại.
[6] Gothic ở đây chỉ gothic trong âm nhạc, là âm nhạc của bóng tối, nỗi buồn, cô đơn và bao hàm cả lãng mạn.
Hạ Thiên ngồi ở sân khấu nhỏ đối diện, đầu hơi nâng lên, siết chặt nắm tay kích động ngưng mắt nhìn Cố Viêm hoàn toàn chìm đắm không khúc ca.
Cảm! Xúc! Dâng! Trào!
Buổi trưa, Hạ Thiên đến tiệm KFC mua ba phần gà nguyên con về.
Thật sự là vô cùng săn sóc!
Cố Viêm có chút không được tự nhiên mà nói tiếng cám ơn, sau đó cầm lấy miếng cánh gà ăn.
“Đội trưởng, không phải cậu sợ dầu mỡ thực vật không tốt cho giọng nên chưa bao giờ ăn sao?” Hứa Khôn ngạc nhiên hỏi.
“Ngày hôm nay cậu nói rất nhiều lời vô ích đấy.” Cố Viêm liếc hắn một cái, lại nhấp một hớp Coca.
“Cậu cũng chưa bao giờ đụng đến đồ uống có ga!” Hà Băng nói.
“Ách… Xin lỗi, để em đi mua đồ khác.” Hạ Thiên lo lắng, mở miệng nói chuyện.
“Không cần, lâu lâu ăn một chút cũng không ảnh hưởng gì.” Cố Viêm rất không ưu nhã phun ra một miếng xương gà.
Vì cái lông gì đội viên của bản ma vương đều lắm miệng nhiều chuyện giống như mấy bà thím già vậy? (Vô cùng không nghệ thuật!) (╬ ̄ 皿  ̄)
Cố Viêm ngây ra một lúc, sau đó rũ xuống rèm mắt tiếp tục vùi đầu ăn.
Thật ra vật nhỏ Hạ Thiên này lúc không hắc người thật đáng yêu…
Mặt trời chiều ngã về tây.
Ánh mặt trời lấp lánh xuyên qua cửa sổ, rơi trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Hạ Lạc, thoạt nhìn tựa như một tiểu vương tử thuần khiết không rành thế sự.
Mà tiểu vương tử này, thần tình đang ngưng trọng nghiên cứu một cây JJ trí năng chạy bằng điện mô phỏng đúng kích thước!
Cái cảm giác không hài hoà đừng có mạnh mẽ như thế được không!
Mà bên chân tiểu vương tử còn bày một thùng bằng giấy lớn, bên trong đầy đủ các loại đồ vật khiến người ta vừa nhìn đã muốn che mặt.
Bởi vì duyên cớ thuần khiết do gặp Thẩm Phóng, Tiểu Hạ Lạc đối với cửa hàng mua sắm ngoài đời sinh ra bóng ma mãnh liệt trong lòng, cho nên hắn lên taobao mua những đồ gì gì đó, hơn nữa để góp đủ tiền để miễn phí vận chuyển [7], sơ ý một chút liền mua một đống!
[7] Miễn phí vận chuyển: nghĩa là khi bạn mua một món hàng 100k sẽ lấy phí vận chuyển là 10k nhưng mua 300k thì miễn phí vận chuyển.
Miễn phí vận chuyển là ma quỷ!
Không biết còn nghĩ rằng Hạ Lạc có bao nhiêu đói khát!
Thật ra không hề đói khát đâu nha.
Hạ Lạc hít sâu một hơi, sau đó nhấn nút mở JJ giả trí năng! JJ giả phát ra tiếng gào thét, bắt đầu xoay tròn!
Trong sách hướng dẫn viết JJ giả này sẽ tùy cơ thay đổi phương hướng xoay tròn, biên độ cùng lực đạo, tạo nên một loại loại cảm giác vô cùng chân thật, hơn nữa còn có chức năng tự động nóng lên, cũng có thể rót nước nóng vào trong bắt chước cảm giác [beep]! Trừ mấy cái đó ra cũng còn có rất nhiều công năng nhân tính hóa khác…
Con mẹ nó, bây giờ ngay cả đồ dùng tình thú cũng có công nghệ cao thế sao?
Hạ Lạc giơ JJ giả lên trước mặt, thâm tình ngưng mắt nhìn, nghĩ thầm thứ này có chức năng giọng nói đối thoại trí năng hoặc là chức năng ghi âm rồi phát ra hay không…
“Anh Hạ Lạc, anh đang làm gì vậy?” Hạ Thiên ngốc manh chớp chớp mắt.
“… Đây là quà tặng Cố Viêm, để ăn mừng cậu ta thuận lợi ký hợp đồng.” Sắc mặt Hạ Lạc bình tĩnh nói, để biểu thị mình tuyệt không khẩn trương, còn mỉm cười vươn tay búng một cái trên JJ giả! “Em đột nhiên xông vào là có chuyện gì à?”
Độ dày da mặt của Hạ Lạc đã sớm đem chiều cao của hắn bỏ xa rồi.
“Đúng vậy… Tình trạng của anh Cố Viêm hình như không ổn lắm.” Hạ Thiên lo lắng trùng trùng nói.
“Là vì em lại nói gì đúng không?” Hạ Lạc hăng hái bừng bừng tiến tới, cảm thấy hết sức hứng thú với lịch sử đen tối của ma vương.
“Cả ngày hôm nay hầu như em không nói chuyện mà.” Thỏ con chít chít đối với năng lực chiến đấu tà ác của mình dường như cũng không nhận thức.
“… Có đôi khi không nhất định phải nói chuyện.” Hạ Lạc sâu sắc vỗ vỗ vai em trai.
Mà lúc này, Cố hoả hoả đang ngồi đơ trên ghế salon, nửa cái mông cũng muốn rớt xuống đất, biểu tình trên khuôn mặt là như này — o(T◇T o)
Cái biểu tình này xuất hiện trên mặt loài người thật đúng là có độ khó cao mà.
“Sau khi anh ấy nhận một cuộc điện thoại liền biến thành như vậy.” Hạ Thiên ưu thương nói.
Hạ Lạc nhìn có chút hả hê, sờ sờ cằm, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Thế giới sắp huỷ diệt rồi…” Hai mắt Cố hoả hoả vô thần ngắm nhìn trần nhà.
Hạ Lạc nghẹn cười hỏi: “Vì sao?”
“Bà ấy sắp đến.” Cố hoả hoả lắc người một cái, vểnh ra một tạo hình or2 duyên dáng, dùng cái mông hướng về phía Hạ Lạc.
“Ai…” Hạ Lạc lo nghĩ.
“Mẹ tôi đó đó đó đó —!” Cố hoả hoả chảy xuống hai hàng nước mắt mì sợi!
“Cái gì?” Hạ Lạc lấy làm kinh hãi.
Nhanh như vậy sẽ gặp mẹ chồng sao!
“Mẹ tôi sẽ ép tôi và anh trai đi gặp mấy nữ nhân ngực bự đó! Người ta không muốn không muốn không muốn đâu! Bộ ngực mềm mại là điều đáng sợ nhất anh anh anh!” Cố hoả hoả tê tâm liệt phế lăn đầy đất, thoạt nhìn quả thật vô cùng thương tâm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens và Tri Đạo Chuyên Dụng~~~~! Cảm động lắm (┳∧┳)! Về phần “Bốn tên bệnh tâm thần đứng thành một hàng làm thành trạng thái Kim Jong-il vỗ tay! Ba ba ba!” Chỗ này “Kim Jong-il vỗ tay” kà thế này: (Được rồi, tác giả ngươi nghịch ngợm quá…) Tên năm thành viên ban nhạc… Đúng vậy, là kim mộc thủy hỏa thổ… Che mặt (Còn có thể buồn chán như vậy nữa không!) Trong một bộ tiểu thuyết cẩu huyết lâm li làm sao mà không có một bà mẹ thích ép con trai cùng nữ nhân ngực bự thân cận được? Chương này cư nhiên không có Meo-chan và đại thúc lên sân khấu… Nhất định tui sẽ bị châm chọc, dựa bàn khóc lớn QAQ!!!