"Cuộc sống thoải mái như vậy mà không muốn, còn làm em giận nữa."
Tôi đi/ên cuồng gật đầu, "Em cũng nghĩ vậy."
Ngoài chấn động não hơi nặng ra thì còn lại đều là vết thương ngoài da.
Bác sĩ bảo chỉ cần theo dõi vài ngày rồi đóng đủ viện phí là có thể xuất viện.
Quý Nghiên nhìn tôi thản nhiên thanh toán 20 vạn tiền viện phí, sau đó anh ôm tôi từ sau lưng, đặt cằm lên vai tôi, cảm động nói:
"Anh của trước kia đúng là có mắt không tròng."
4,
Tôi đưa Quý Nghiên đến biệt thự ở ngoại thành của mình.
Hai ngày nay, tôi thuê người lắp camera khắp nơi trong nhà, chặn hết tín hiệu mạng, giống như bản thân mình đang kim ốc tàng kiều, thật kí/c/h t/h/í/ch.
Tiếc là thân thể Quý Nghiên bây giờ không chịu được kí/c/h th/í/ch.
Anh vừa bước vào cửa đã chạy vọt vào nhà vệ sinh, nôn mửa trong bóng tối, thậm chí lúc đứng dậy còn suýt thì ngã xuống.
May mà tôi nhanh tay nhanh mắt, nếu không thì gương mặt kia chắc chắn đã cắm thẳng vào bồn cầu rồi.
"Anh có ổn không?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng của Quý Nghiên, tôi không kìm lòng được, hỏi anh.
Anh khẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: "Chúng ta ở phòng nào? Anh muốn đi ngủ."
Tôi dìu Quý Nghiên vào phòng, sau đó tìm một bộ quần áo ngủ đặt trên giường.
Anh ấy bị mất trí thật!
Bởi vì tôi vừa quay đầu lại đã thấy anh đang cởi áo.
"Vãn Ngư, tay anh đau, em cởi đồ giúp anh được không?"
Cởi xong tôi lại nghi ngờ vết thương của Quý Nghiên là thật hay giả, tại sao lúc cởi đồ không thấy anh kêu đau!
Nhưng tất nhiên là được tiện nghi thì vẫn phải chiếm một chút.
Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng cào vào lưng Quý Nghiên, trong chốc lát cả người anh căng cứng, run nhẹ lên, vành tai cũng trở nên ửng đỏ.
Cái gì tốt thì cứ chiếm.
Quý Nghiên leo lên giường chui vào chăn, tôi chỉnh lại chăn giúp anh rồi nhấc chân rời đi.
Chưa ra khỏi cửa đã bị anh gọi lại, "Vợ yêu, chúng ta không ngủ cùng nhau sao?"
Không biết có phải anh cố ý không.
Hai nút áo trên cùng không cài, lộ ra đường cong của xương quai xanh và một phần nhỏ của bộ ngực rắn chắc.
"Ừng ực~"
Bên tai tôi vang lên tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Quả nhiên khi đó tôi yêu Quý Nghiên từ cái nhìn đầu tiên là do thấy sắc nảy lòng tham.
5,
Quý Nghiên giống hệt con mèo nhìn tôi chằm chằm, mái tóc mềm mãi xõa ra, còn có một chỏm tóc dựng thẳng lên trông ngốc ngốc, không còn chút dáng vẻ lạnh lùng nào của ngày trước.
Tôi không kìm được, lòng mềm nhũn, đưa bàn tay lên xoa xoa đầu anh.
"Ngoan, anh ngủ trước đi, em đi tắm đã."
Thấy anh ngoan ngoãn nằm xuống, tôi bước vào phòng tắm, mở điện thoại xem camera giám sát.
Trong màn hình, Quý Nghiên có vẻ hơi khó chịu, anh lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu, trùm chăn kín đầu, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Tôi thở dài, lấy nước lạnh rửa mặt.
Tôi vẫn nghi ngờ vụ t a i n ạ n của Quý Nghiên.
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Vừa từ chối tôi đã mất trí nhớ?
Thôi không sao, cái tôi không thiếu nhất chính là thời gian.
Sau khi tắm xong, tôi do dự mãi, cuối cùng quyết định sang phòng bên cạnh.
Nửa đêm đang ngủ say, bỗng có một thân thể ấm áp nằm bên cạnh.
Trong nhà có nuôi một em Samoyed mũm mĩm, tên là Sầu Riêng.
Tôi đoán là nó leo lên giường để quậy phá, cho nên tôi đá vào mông nó một cước.
Sau khi nghe một tiếng "ầm", tôi lẩm bẩm nói:
"Riêng Riêng, chưa tắm không được lên giường!"
Sau đó tôi quay người ngủ tiếp.
Chi tiết này tôi không để trong lòng chút nào.
Sáng hôm sau, tôi vừa bước chân xuống giường đã thấy Quý Nghiên cuộn tròn như quả bóng nằm trên tấm thảm cạnh giường.
Anh ấy rất cao, phải cuộn tròn lại chắc là vì tấm thảm quá nhỏ, trông rất tội nghiệp.
Tôi hoảng sợ, lay anh ấy dậy, "Sao anh lại ngủ ở đây?"
Anh dụi dụi mắt mê man, lúc sau mới trả lời tôi:
"Bà xã, em nói không tắm không được lên giường mà!"
Lúc này tôi mới nhớ ra Quý Nghiên là người Hồ Nam.