Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 22



Nghi Hi suy nghĩ, trả lời lại: "Thầy Lê?"

"Là tôi."

Bọn họ lúc ở đoàn phim cũng không trao đổi số điện thoại di động, nhưng Lê Thành Lãng muốn hỏi được số của cô cũng thực dễ dàng, chỉ là Nghi Hi rất kinh ngạc, anh lại chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Còn chưa nghĩ ra nói cái gì, bên kia lại gửi thêm một cái, "Chương Hủy khen em rất có ý tưởng, bảo tôi phải cảm ơn em thật tốt."

Nghi Hi một trận mừng thầm, "Phải không? Chị Chương Hủy quá khen. Vậy... thầy Lê định chuẩn bị thế nào để cảm tạ tôi?"

Hạ Tâm Đồng ăn các món một lát mới thấy có gì đó không đúng, Nghi Hi thế nào còn chưa đọc xong tin nhắn? Hiện tại còn cầm điện thoại trước mặt bất động là tình huống thế nào chưa?

"Cậu ngốc à? Ai gửi tin nhắn thế?"

Nghi Hi ngẩng đầu, dường như không có việc gì nói: "Không ai a."

Quách Tử Thiến đêm nay vẫn không nói lời nào, giờ phút này lại bỗng nhiên cười nói: "Không ai sao? Vậy Tiểu Hi sao cậu vẫn đang cười vậy, không đúng lắm nha!"

Nghi Hi sờ sờ khóe miệng, quả nhiên là hăng hái. Quách Tử Thiến chậm rì rì nói: "Sẽ không phải là ở đoàn phim quen bạn trai đi?"

Tưởng Lộ vừa nghe liền hưng trí bừng bừng, "Bạn trai? Hi Hi, cậu có bạn trai a? Ai vậy ai vậy!"

Ngay cả Hạ Tâm Đồng cũng nghi hoặc nhìn qua, Nghi Hi có chút lúng túng, "Nói hươu nói vượn cái gì thế, tớ lấy đâu ra bạn trai! Chỉ là một người bạn nghe nói tớ trở lại trường, gửi tin nhắn ân cần hỏi thăm thôi. Mấy món này, ăn xong chưa? Ăn xong chúng ta liền trở về phòng ngủ đi, ban ngày đều chạy đi chạy lại, mệt chết tớ."

Mặt Quách Tử Thiến đầy vẻ không tin, ánh mắt còn giấu giếm khinh thường. Hạ Tâm Đồng nhìn ra Nghi Hi không muốn nói đến chuyện này, vội vàng chuyển sang đề tài khác, "Nói đến đoàn phim, cậu đã thấy Lê ảnh đế tối qua phát weibo chưa? Bán manh muốn khóc a!"

Đương nhiên là thấy, tấm hình còn do cô chụp đấy...

Nghi Hi cười haha một tiếng, "Ảnh đế thỉnh thoảng cũng phải trở lại mặt đất thôi, đây là sách lược quan hệ truyền thông. Đúng vậy, là sách lược."

Đồng thời lúc nói chuyện, điện thoại di động lại sáng lên một chút, cô đặt nó lên trên váy, giống như không để ý cúi đầu nhìn một cái.

Vẫn là phong cách đối thoại ngắn gọn của anh, ngay cả chữ viết cũng lộ ra ý cười thong dong, "Hôm nào tôi mời em ăn cơm nhé."

Nghi Hi bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua trong phòng bao KTV, ánh mắt anh không chút đếm xỉa nhìn qua, như thể có lực xuyên thấu, thiếu nữ vô tri căn bản không ngăn cản được! ヽ(o `皿′ o)

Nghi Hi cứ như vậy kết thúc một màn trà trộn giữa một đám nhân vật lớn cao cấp sinh hoạt cùng một chỗ, trở lại làm một sinh viên bình thường. Vài ngày đầu thực có chút không được tự nhiên, các bạn học luôn vây quanh cô, ngay cả khi đi học thầy giáo cũng trêu ghẹo hai lần, cũng may rất nhanh mọi người đều không nhắc tới nữa, Học viện điện ảnh Bắc Kinh vốn chính là nơi sản xuất ra ngôi sao, quần chúng đều có tâm lý chuẩn bị, chẳng hề cảm thấy quá kinh sợ hay bát quái.

Sau khi trở về trường, mỗi ngày của Nghi Hi ngày cũng không có thay đổi thoải mái hơn, tuy rằng không cần mỗi ngày lại lo lắng quay phim, nhưng gần tới cuối kỳ, mọi người đều bắt đầu ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi. Nghi Hi nghỉ hơn nửa học kỳ, những thứ cần phải bổ sung càng nhiều, vì không để rớt môn, gần như là từ sáng đến tối đều vùi đầu khổ luyện. Sau đêm đó Lê Thành Lãng cũng không liên lạc với cô, Nghi Hi cũng không dám chủ động gửi tin nhắn qua, sợ quấy rầy anh, thỉnh thoảng nhớ đến những ngày ở phim trường, đều cảm thấy giống như nằm mơ.

Ở trường cô vốn đã có chút danh tiếng, sau buổi họp báo, tuy rằng dân chúng bình thường còn ít người nhận ra cô, nhưng trong Học viện lại không ai không biết. Nghi Hi đi siêu thị cũng bị nhìn trộm, thường xuyên còn có người chụp ảnh, làm cô lúc nào cũng phải trang điểm, sợ sau này sẽ hối hận vì lưu lại những tấm hình xấu không kịp che.

Đoạt cung sau nửa tháng cô rời khỏi cũng chính thức hoàn tất mọi cảnh quay, tối đó cô thấy tin tức liền chạy lên wechat của đoàn phim tung hoa, đồng thời ảo não mình không thể tham gia tiệc mừng đóng máy. Mọi người vui cười một phen, gửi không ít hình lên, trong đó một tấm chính là Lê Thành Lãng nâng chén mà cười, vô cùng tuấn lãng. Nghi Hi vốn nghĩ đem nó cài làm màn hình chờ, chính là suy xét đến thân phận của mình hôm nay cũng không còn như xưa  【…... 】, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị đương sự thấy, đành phải nhịn đau buông tha.

Sau 1 tháng trở lại trường, cô rốt cục thực hiện được lời hứa, tìm được thời gian mời cả lớp đến một quán lẩu ở bên ngoài trường. Toàn lớp 24 cá nhân vừa vặn ngồi 3 bàn, tạo thành 3 gian trong phòng bao, cửa vách ngăn đều được mở ra, thuận tiện cho các bạn học luân phiên mời rượu. Sau khi Nghi Hi uống 10 cốc quyết định phản kháng, "Không chơi như vậy được, để tớ quá chén sẽ không có ai thanh toán được! Hơn nữa nếu tớ không đi được, các cậu sẽ khiêng tớ về à?"

Hồ Vũ Tranh cười to, "Được a được a, cậu cứ việc say, các nam sĩ đang ngồi bất cứ ai cũng có thể khiêng cậu về! Thanh toán cũng giao cho bọn tớ! Hôm nay có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, việc này, ai cự tuyệt chính là thằng ngu!"

Các nam sinh đều hiểu ý cười lên. Nghi Hi ở trường bộ dạng xinh đẹp tính cách cũng tốt, vốn rất được nam sinh hoan nghênh, hiện tại cô có cơ hội tốt, nữ sinh có lẽ còn ghen tị, nam sinh lại không có mối liên hệ cạnh tranh với cô, tương lai xuất đạo cũng sẽ không tranh giành nhân vật, còn lại cũng chỉ là theo đuổi và lấy lòng.

Hồ Vũ Tranh ôm cổ nam sinh bên cạnh, biểu tình trên gương mặt thay đội vi diệu, "Nghi Hi nếu cậu chán ghét bọn tớ, có thể để lớp trưởng đưa cậu về, chúng tớ cũng không có ý kiến gì, nhất định sẽ không đánh nhau đâu!"

Nam sinh tránh khỏi tay của Hồ Vũ Tranh, lông mày anh tuấn nhăn lại, "Tớ nói khi ăn cơm cậu có thể chuyên tâm mà ăn đi không? Nói nhiều lời như vậy, có phải muốn tớ cùng cậu uống vài chén mới thoải mái không?"

Hồ Vũ Tranh giơ hai tay lên, "Được rồi được rồi được rồi, tớ sai. Biết ngay là cậu sẽ anh hùng cứu mỹ nhân mà, tớ đây cũng muốn tạo cơ hội cho cậu. Mọi người nghe thấy không? Muốn kính rượu Nghi Hi Lý Minh Tuấn sẽ thay mặt uống hết, không thể khách khí với cậu ta nha!"

Hạ Tâm Đồng nhìn Lý Minh Tuấn bị các nam sinh vây công, thân thể xoay chuyển một cái tiến đến bên cạnh Nghi Hi, "Cậu xem, tớ đã sớm nói lớp trưởng thích cậu, hiện tại tin chưa?"

Nghi Hi miệng bất động, từ trong kẽ răng nặn ra một câu, "Còn cần cậu nói sao? Tớ lại không ngốc. À, nhắc nhở hữu nghị, Hồ Vũ Tranh hẳn là đối với cậu có ý, sớm làm chuẩn bị ha!"

Hạ Tâm Đồng ngẩn người, Nghi Hi đứng dậy đi nhà vệ sinh, Tưởng Lộ cười hì hì nhìn Hạ Tâm Đồng, đưa tay ra làm động tác bắn súng, "Phanh! Trúng giữa hồng tâm, vô cùng được!"

Một hồi chuông du dương truyền tới, Tưởng Lộ cúi đầu tìm kiếm khắp nơi, "Ôi, là điện thoại di động của Hi Hi, cậu ấy không mang đi."

Quách Tử Thiến nói: "Cậu nhìn xem là ai tìm cô ấy."

Tưởng Lộ cầm điện thoại lên, "Không ghi tên, chỉ là mội dãy số. Tớ trước tiên giúp cậu ấy nhận đi. Nghe chuông điện thoại cứ vang lên, tớ sẽ nổi da gà!"

Cô ấn phím nghe, rất bán manh hỏi thăm: "Alo, ai đấy ạ?"

Bên kia chần chờ phút chốc, "Tôi tìm Nghi Hi."

"Cô ấy đi nhà vệ sinh, một lát nữa cô ấy trở lại tôi sẽ nói lại có ngài gọi đến, có được không?"

"Cũng được."

"Vậy ngài lưu tên lại?"

"Không cần, cô chỉ cần bảo cô ấy gọi điện lại là được."

Đang nói, Quách Tử Thiến thấy Nghi Hi tới đây, vẫy tay về phía cô, "Điện thoại của cậu."

Nghi Hi đi đến bên cạnh Tưởng Lộ, duỗi tay qua, "Ai thế?"

Tưởng Lộ lại không giao điện thoại về, ngược lại mở to hai mắt, ngữ khí cũng kích động lên, "Đợi một chút, tôi nhớ được giọng nói này. Sẽ không phải... Anh không phải là Lê Thành Lãng chứ!"

Phòng bao thoáng chốc yên tĩnh một mảnh, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn qua. Tưởng Lộ cũng bị chính lời nói của mình dọa, không biết nên hưng phấn hay hoảng hốt, nhìn Nghi Hi xin giúp đỡ.

"Hi Hi, tớ... Cái đó..."

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói đàn ông ôn hòa mang ý cười, "Đúng vậy, tôi là Lê Thành Lãng."

Tưởng Lộ giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy, một phen đưa điện thoại di động nhét vào tay Nghi Hi, nắm lỗ tai nằm bò trên bàn.

Xong đời xong đời xong đời! Nhân sinh của cô lần đầu tiên cùng Lê Thành Lãng nó chuyện, lại là tình huống này! Trời ơi, vừa nãy cô nói rất lớn tiếng, anh nhất định cảm thấy cô là đồ thần kinh, về sau cho dù gặp mặt cũng không thể giả trang thục nữ để trở mình! Huhuhu, sao số cô lại khổ như vậy!

Nghi Hi cầm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn bốn phía toàn là tầm mắt, như sói như hổ. Cô có chút không chịu được, dứt khoát giả vờ cười một tiếng chạy ra khỏi phòng bao, trốn đến cuối hành lang nói chuyện.

"Có tiện không?" Lê Thành Lãng hỏi.

Nghi Hi thở phào thật dài, "Có..."

"Xin lỗi, tôi không biết tối nay em có việc, phải sớm gửi tin nhắn hỏi mới đúng."

"Không sao, không phải việc lớn gì, chỉ là mời các bạn học ăn cơm. Vừa nãy là bạn cùng phòng của tôi, rất sùng bái anh và chị Tư Kỳ, biểu hiện có chút phấn khích, mong anh đừng để ý mới phải."

Anh cười khẽ, Nghi Hi nghe được bên kia truyền tới tiếng gió vù vù, hỏi: "Anh đang ở đâu thế?"

"Tôi về Bắc Kinh rồi, hiện tại đang ở nhà."

Anh đang ở Bắc Kinh? Cũng là nói, hiện tại 2 người đang ở cùng một thành phố? Nghi Hi có chút nhảy nhót, không biết nhà anh ở chỗ nào, nếu ở gần Học viện điện ảnh thì...

"Nghi Hi."

"Vâng?"

Lê Thành Lãng cười nói: "Tôi gọi điện thoại là muốn hỏi em, cuối tuần sau em có rảnh không?"

Cuối tuần sau, kỳ thi cuối kỳ cũng kết thúc, cô vừa lúc xong việc, "Có rảnh a, anh tìm tôi có chuyện gì?"

"À. Lần trước không phải nói mời em ăn cơm sao? Hiện tại tôi đã về, đương nhiên là muốn thực hiện lời hứa."

Nghi Hi cười, đáp ứng mời cơm thì nhất định phải mời, nào sợ vội, rất giống tình cảnh của cô tối nay! Cuối tuần sau... Đợi một chút, cuối tuần sau giống như là...

"Cuối tuần vừa lúc sinh nhật tôi, muốn mời một số người bạn đến nhà họp mặt, em sẽ tới chứ?"

Nghi Hi sững sờ, "Anh... Mời tôi dự tiệc sinh nhật?"

Lê Thành Lãng hiểu lầm, "Đừng khẩn trương, chỉ là nơi tư nhân, dự đoán chỉ có mười mấy người đi. Không có fan, cũng sẽ không có phóng viên chụp ảnh."

Nghi Hi giữ điện thoại di động không nói chuyện, anh chờ một lát, kiên nhẫn hỏi: "Cho nên, Nghi Hi tiểu thư có chịu nể mặt hay không?"

Một lát sau Nghi Hi về phòng bao liền bị bạn học truy đuổi tới cùng, nhao nhao chất vấn cô cùng Lê Thành Lãng có quan hệ gì. Cô sớm có chuẩn bị, hai tay nhất quán, ngay thẳng vô tư, "Chúng tớ cùng quay phim hơn 2 tháng, anh ấy có gọi điện cho tớ cũng rất bình thường đi?"

"Cho nên 2 người chỉ đơn thuần là đồng nghiệp? Đừng lừa người, trên Thiên Nhai đều có bát quái về 2 người, tớ đều nghe rồi!"

Nghi Hi hưng trí bừng bừng, "Có phải CP, ghép chúng tớ thành đôi không? Có sao? Cùng nam thần truyền ra scandal tình ái, tớ thật kích động a!"

Cái này trái lại so với thái độ thề thốt phủ nhận càng làm cho người tin phục, lập tức liền có nữ sinh kháng nghị, "Cậu còn muốn phá thuyền của tớ? Đứng bên Lê Thành Lãng chính là Trương Tư Kỳ không thể lay chuyển được!"

Trời ạ! Thật muốn nói với cô ấy Trương Tư Kỳ sang năm sẽ đính hôn.

Nghi Hi gắp cho mình một miếng thịt bò, lúc này mới giải thích nói: "Anh ấy tìm tớ là có công tác, các cậu đừng đoán mò nha. Tớ nếu có thể ôm được bắp đùi Lê Thành Lãng, nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh lại!"

Mọi người hi hi ha ha, không rối rắm đề tài này nữa. Nghi Hi vừa mới thở ra, lại không ngờ Hạ Tâm Đồng liền ở bên cạnh gửi tin nhắn wechat đến, "Người tối đó gửi tin nhắn cho cậu là Lê Thành Lãng đi?"

Cô cảm thấy đối với cô ấy không có gì cần thiết phải giấu giếm, "Đúng a."

"Vậy vừa nãy anh ấy tìm cậu cũng không phải là chuyện công việc?"

"... Không phải."

Hạ Tâm Đồng quỷ dị cười một tiếng, trực tiếp đem cằm đặt trên vai cô. Nghi Hi còn đang không hiểu ra sao, cô ấy đã ghé sát vào thì thầm, "Bạn thân yêu, Lê ảnh đế anh ấy…có phải đang theo đuổi cậu không?"

HẾT CHƯƠNG 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.