Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 47



Nghi Hi ngẩn người, không hiểu anh có ý gì. Giữa hai người rơi vào trầm mặc, không khí cũng trở nên quái dị, bàn tay đang ôm chú chó nhỏ của cô không tự giác tăng thêm sức lực, tâm tình bỗng nhiên rối thành một mớ bòng bong.

Nếu như sớm biết Lê Thành Lãng sẽ tới, bất luận Thẩm Phong có thuyết phục thế nào, cô cũng không nhận lời. Từ đêm ở căn hộ của anh nghe được đáp án đó, cô cũng có chút không biết làm thế nào đối mặt với anh, đành phải một mực né tránh. Vốn định chờ đến khi suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện sẽ lại gặp mặt, không đoán được lại ngẫu nhiên gặp mặt ở đây.

Lòng cô rối thành một mớ bòng bong, nhưng so với cô Lê Thành Lãng ở đối diện còn hỗn loạn hơn.

Bên tai ong ong, trí nhớ lật đi lật lại, đều là phát hiện to lớn vừa rồi. Anh chưa từng suy nghĩ như vậy, cũng không hiểu vì sao cô muốn giấu giếm, chính là khi phán đoán này hiện ra trong đầu, từng chút một những việc nhỏ nhặt từng bị xem nhẹ cũng nổi lên mặt nước, giải thích tất cả những điểm đáng ngờ một cách hoàn mỹ.

Ngày sinh nhật, Trương Tư Kỳ nói cô và Thẩm Nhất Lộ có điểm giống nhau; tư liệu cá nhân của cô cũng viết, là sinh ra ở Hồng Kông, lớn lên ở Nam Kinh; còn có đêm đó say rượu ở Hoành Điếm, cô nằm trong lòng anh, hai gò má đỏ hồng gọi anh là chú Lê...

Lúc ấy anh lại cho rằng, chỉ là cô cảm thấy tuổi tác giữa hai người kém nhau quá nhiều!

"Ẳng!"

Đại khái là bị Nghi Hi làm đau, Teddy không hề báo trước sủa lên một tiếng, cô không hề đề phòng, bị dọa buông lỏng tay nó liền nhảy xuống mặt đất. Teddy nhảy xuống còn không chưa xong, bắt đầu chạy quanh chân cô, Nghi Hi sợ sẽ giẫm phải nó, bối rối lùi xuống một bước, kết quả giày cao gót trẹo một cái, liền ngã về phía bên cạnh.

Cũng may hai người đứng khá gần nhau, Lê Thành Lãng theo bản năng đưa tay ra, nhẹ nhàng thoải mái liền đỡ được cô. Tay trái của anh đặt trên eo cô, cả người Nghi Hi đều tựa vào trong lòng anh, tư thế chim nhỏ nép vào người. Đầu hơi ngẩng lên, lông mi xượt qua dưới cằm sạch sẽ của đàn ông.

Bốn mắt nhìn nhau, anh giống như ma vậy, chỉ lẳng lặng đối diện với cô. Đôi mắt cô đẹp như vậy, trong suốt sáng ngời giống như bảo thạch, giống y như mười mấy năm về trước, sao trước đây anh lại có thể không nhận ra chứ? Còn đôi môi của cô, đỏ hồng căng mọng, hơi cong lên, dường như đang chờ anh tới hôn...

Nghi Hi bị anh ôm, ban đầu còn chưa phản ứng kịp, nhưng khi đôi mắt kia hiện lên sự mê muội, lại không tự giác nở nụ cười. Dường như những rối rắm quấy nhiễu cô suốt nửa tháng, đều tan thành mây khói trong ánh mắt này. Thì ra dù có mâu thuẫn như thế nào đi nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, sẽ làm cho cô cảm thấy hạnh phúc.

Cô nhẹ nhàng nói: "Thì ra tai to mặt lớn mà bọn họ nói đến, chính là thầy Lê anh..."

Ba chữ "Thầy Lê" khiến cho anh tỉnh táo lại, Lê Thành Lãng đột nhiên giật mình bản thân vừa suy nghĩ gì. Đây là người mà mười mấy năm qua anh vẫn coi là cháu gái để đối đãi, nhưng anh lại vô tình có tâm tư khác với cô, thậm chí âm thầm theo đuổi vài tháng.

Cảm xúc bối rỗi trào dâng mãnh liệt trong lòng, bỗng nhiên anh không dám nhìn vào khuôn mặt kia. Trong đầu lại hiện lên chuyện lúc trước Nghi Hi kháng cự anh, thì ra đây mới là lý do cô từ chối anh. Chắc cô đã sớm biết quan hệ giữa hai người? Khi ấy, cô nhất định cảm thấy anh rất hoang đường...

"Thành Lãng... Anh, anh đang làm cái gì vậy?"

Có âm thanh kinh ngạc của phụ nữ truyền tới, phản ứng đầu tiên của Lê Thành Lãng là bị Hồ Chính Chi thấy, vô ý thức đẩy Nghi Hi ra. Lực đạo vô cùng lớn, may là Nghi Hi hiện tại cũng đứng vững, mới không bị phản lại ngã xuống đất. Không hiểu gì cả liếc anh một cái, hai người đồng thời nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ bắt gặp một mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, thân hình thướt tha đứng ở chỗ không xa, đang ngạc nhiên nhìn bọn họ.

"Lư Yên? Sao cô lại ở đây?" Lê Thành Lãng hỏi.

Người đến chính là ngôi sao Lư Yên - đối thủ một mất một còn mười mấy năm của Trương Tư Kỳ, một trong tứ đại hoa đán. Cô ta cầm chiếc túi xách màu vàng, tầm mắt dừng lại trên người Lê Thành Lãng một lát, mới thản nhiên cười một tiếng, "Em sao? Cũng giống anh thôi, tới tham gia hôn lễ của Chu tiểu thư."

Cô ta đi tới, tự nhiên kéo chặt cánh tay của Lê Thành Lãng. Bởi vì lo lắng bị đẩy ra giống như quá khứ, còn tăng thêm mấy phần sức lực, ai ngờ anh không có chút ý tứ từ chối nào. Nhất thời nụ cười của cô ta càng thêm rõ ràng, "Không phải anh nói có thông cáo không thể tới sao? Sớm biết hôm nay anh được rảnh, em liền để anh làm bạn trai em, tới một mình còn phải xã giao với mấy tay công tử giàu có, phiền muốn chết. Được rồi, hôn lễ cũng sắp bắt đầu, chúng ta vào trong đi."

Lê Thành Lãng không hề động đậy, dường như lúc này Lư Yên mới chú ý đến Nghi Hi, cau mày nói: "Vị này có phải... là Đàm nữ lang tân nhiệm? Thật ngại quá trí nhớ của tôi không tốt, nhất thời không nhớ ra tên cô, cô có muốn cùng chúng tôi đi vào không?"

Thái độ của cô ta kiêu căng, ánh mắt lạnh lẽo, Nghi Hi nhìn hai người kéo tay cùng một chỗ, còn cả thái độ mặc kệ của Lê Thành Lãng, lòng chùng xuống từng chút một. Cô chậm rãi nói: "Không cần phiền cô Lư, tôi chờ một lát nữa mới vào trong."

Lư Yên mỉm cười gật đầu, "Vậy tùy cô."

Suốt cả quá trình, Lê Thành Lãng trừ lúc ban đầu chào hỏi với Lư Yên, không có nói thêm câu nào nữa. Cô ta muốn kéo anh đi, anh cũng phối hợp rời khỏi, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Nghi Hi.

Nghi Hi đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người đi cùng nhau. Chuyển tầm nhìn, Lư Yên lơ đãng quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng bỏ lại trên người Nghi Hi.

Khinh thường như thế, giống như đang cười nhạo một kẻ không biết tự lượng sức mình.

Chờ Nghi Hi trở lại đại sảnh hôn lễ, Hồ Chính Chi đã tụ họp với Thẩm Phong. Hai người vừa mới chuẩn bị ra ngoài tìm cô, liền thấy người đã vào, Hồ Chính Chi tươi cười tiến lên, đồng thời ôm chặt Nghi Hi.

"Alice, aunt rất nhớ con đó."

Nghi Hi bất ngờ bị kinh hỉ xảy ra làm cho mơ hồ, nửa buổi mới lắp ba lắp bắp nói: "Aunt, sao người lại tới đây? Không phải người đang ở Pháp sao?"

"Mới tới hôm qua, đến Bắc Kinh bàn chút công việc, sau đó lại nhớ ra tiểu Alice của dì cũng ở gần đây, cho nên tới thăm con. Sao rồi, đón năm mới có vui không?"

Nghi Hi nhìn bà một lát, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, cô ôm chặt Hồ Chính Chi, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, "Aunt, con rất nhớ người, rất nhớ người..."

Hồ Chính Chi không nghĩ rằng cô lại có phản ứng lớn như vậy, bối rối an ủi. Là Thẩm Phong đứng bên cạnh mơ hồ nhận ra, cảm xúc của Nghi Hi lên xuống lớn như vậy, không phải chỉ vì nhìn thấy Hồ Chính Chi, còn có nguyên nhân khác.

Cùng nguyên nhân với chuyện vừa rồi cô đang tán gẫu đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói muốn ra ngoài hóng gió.

Vé máy bay của Hồ Chính Chi đặt vào buổi tối, ban đầu còn có thể ở lại tham gia hôn lễ, đáng tiếc vừa mới tán gẫu với Nghi Hi mười mấy phút, liền nhận được một cuộc điện thoại. Là về công việc, bà hẹn đối phương gặp mặt ở quá cà phê trên tầng 18 của khách sạn, sau đó hẹn Nghi Hi chờ hôn lễ kết thúc thì cùng đi.

Chuyện này đúng như ý nguyện của Nghi Hi. Tuy rằng đại lục có rất ít người nhận ra Hồ Chính Chi, nhưng nếu như hai người bị chụp được, làm không hảo sẽ có người thông minh đoán ra thân phận của cô, bây giờ đối với cô mà nói, thật sự không muốn mạo hiểm.

Hôn lễ đúng 12 giờ trưa bắt đầu, Nghi Hi cùng ngồi một chỗ với Thẩm Phong, nhìn cô dâu và chú rể trong tiếng nhạc đi qua cổng vòm hoa. Pháo bong hai bên bay lên, đèn đuốc rực rỡ, lộng lẫy loá mắt, mà cô gái nghe nói là chơi với cô ngày bé nước mắt chứa chan, trong tiếng vỗ tay của mọi người đang cùng chồng ngọt ngào ôm hôn.

"Đáng tiếc hai anh em mình không đi Anh, nghe nói buổi hôn lễ lần đầu mới thật sự tốn rất nhiều tâm tư, chứ lần này chỉ làm cho có hình thức mà thôi."

Nghi Hi dựa đầu vào vai Thẩm Phong, lau nước mắt, "Ai muốn xem cô ấy kết hôn long trọng thế nào chứ, em đây ngay cả bạn trai cũng không có, chỉ là thấy loại hôn lễ này quá hành hạ người ta! Sao còn chưa xong, em muốn chuốc rượu cô dâu!"

Ngồi cùng bàn đều là những người biết rõ thân phận của cô, nghe vậy vô cùng cạn lời, "Đại minh tinh, không phải em còn muốn lưu lạc trong giới giải trí sao? Trẻ như vậy đã muốn gả, em còn có thể không chuyên tâm với sự nghiệp hơn một chút nữa không!"

"Nếu thật sự muốn có bạn trai như vậy, tìm anh đây nè! Chỉ cần một câu của Tiểu Hi em, hai ta đi Nam Cực cử hành hôn lễ cũng được, nhất định so với Angel còn lãng mạn hơn! Dù sao ba anh cả ngày bức anh kết hôn, ông ấy muốn anh có thể cưới được cô cháu ngoại của Thẩm lão tiên sinh, không chừng sẽ cao hứng, xin nghỉ hưu sớm cho anh kế thừa tập đoàn..."

"Cố lão tứ cậu cũng thật là không biết xấu hổ đi, muốn Tiểu Hi giúp cậu giành quyền a? Chậc chậc chậc, cái đồ lòng lang dạ sói..."

Nghi Hi cũng tỏ vẻ thành khẩn, "Tứ ca, em đang đóng phim ở đại lục, không đóng phim ân óan hào môn của TVB."

Đối diện với đại sảnh đối diện có một bàn khác, Lư Yên từ xa nhìn Nghi Hi đang trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, khẽ cười nói: "Vừa nãy em vẫn còn thấy kỳ lạ, một nghệ sĩ nhỏ bé tuyến 18 sao lại có thể tới dự hôn lễ của Chu tiểu thư, thì ra là bạn gái của Thẩm Phong! Không tồi, rất có bản lĩnh, còn có thể ngồi cạnh cậu ta."

Lê Thành Lãng hiện tại đã hiểu vì sao Nghi Hi và Thẩm Phong lại thân mật như vậy, cau mày nói: "Quan hệ giữa hai người họ không phải như cô nghĩ đâu."

"Vậy là quan hệ gì? Bạn bè nam nữ thuần khiết?" Nói xong cô ta đã tự cười trước tiên. Khác với Trương Tư Kỳ cười tự tin thoải mái, trong mắt Lư Yên, luôn mang theo một cỗ lạnh lẽo châm biếm.

"Em đã xem 《Đoạt cung 》, cô ta diễn không tồi, lớn lên cũng xinh đẹp, hiếm thấy chính là người rất thông minh. Có thể cùng anh truyền ra tin đồn tinh ái, còn có thể ôm đùi Thẩm công tử, nếu bộ phim tới là tác phẩm không tồi, sợ rằng danh sách tiểu hoa đán năm nay sẽ nhiều thêm một người."

Giọng điệu của cô ta hoàn toàn là đang xem vở kịch vui. Đối với đại hoa đán gót chân đã sớm đứng vững mà nói, dù là Chu Bội Bội – tiểu hoa đán có nhân khí cao nhất hiện nay cũng sẽ không uy hiếp được các cô, cho nên chỉ cần vui vẻ xem mấy vãn bối chém giết lẫn nhau như thế nào.

"Chẳng qua, vừa rồi em mới thấy hình như bên cạnh Thẩm Phong có một người phụ nữ đeo kính râm, rất quen mắt, có điểm giống... Giống cô Hồ người đại diện của cô Thẩm Nhất Lộ. Hôm nay chị ta cũng tới sao?"

Lê Thành Lãng không trả lời. Anh cũng nhớ lại cảnh thượng vừa rồi, nếu như trước đó tỏng lòng còn tồn tại mong đợi vạn phần, hi vọng là mình đoán sai, thì sau khi thấy Hồ Chính Chi và Nghi Hi đứng chung một chỗ như vậy, hi vọng còn tồn tại này cũng bị phá hủy sạch sẽ.

Thậm chí anh còn tự giễu nghĩ, may mắn Hồ Chính Chi không biết tình huống trước mắt giữa anh và Nghi Hi, bằng không không cần Thẩm Nhất Lộ lên tiếng, chị ấy sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho anh.

Đến bây giờ với địa vị như thế này, quả thật anh không cần phải e ngại bất cứ ai, nhưng với chuyện này, không cần người khác chỉ trích anh đã là kẻ đuối lý trước, cũng không có cách nào phản bác lại.

"Tôi không biết." Anh nói, chậm rãi rót cho mình một ly rượu.

Nơi xa, Nghi Hi gắp một miếng tôm nõn chiên dầu, hung tợn cắn một phát. Thẩm Phong hỏi: "Sao thế?"

"Không phải mọi người hay nói Lê Thành Lãng và Trương Tư Kỳ là một đôi sao? Vậy anh ấy và Lư Yên... Giữa hai người bọn họ có quan hệ gì?"

Thẩm Phong lúc này mới nghĩ ra em họ nhà mình hình như là fan của Lê Thành Lãng, nhìn sang bên kia tổ hợp hai người ảnh đế ảnh hậu hào quang lóa mắt, nói: "Hai người họ có quan hệ gì anh cũng không rõ lắm, chẳng qua Trương Tư Kỳ và Lê Thành Lãng không phải một đôi. Trương Tư Kỳ có bạn trai cố định, là bạn bè làm ăn của nhà chúng ta, nói không chừng năm sau sẽ công khai..."

Cái này còn cần anh nói à, Nghi Hi tức giận chọc vào miếng sủi cảo nhân tôm. Cô thật sự không hiểu nổi, Trương Tư Kỳ và Lư Yên như nước với lửa nhiều năm như vậy, Lê Thành Lãng làm sao có thể quan hệ tốt với cả hai bên như vậy. Chẳng lẽ đây chính là cái mà người ta vẫn gọi mọi việc đều suôn sẻ, linh hoạt khôn khéo?

Suy nghĩ cẩn thận một lát, lấy tính tình chu đáo ôn hòa kia của anh, thật sự làm được điểm này, dường như cũng không có gì phải kinh ngạc...

"Nói mới nhớ, hiện tại em thật sự không có bạn trai? Ông nội không thích em vào cái giới giải trí này cũng là có nguyên nhân, nơi đó cuộc sống riêng tư hỗn loạn quá nhiều. Nếu như em có để ý ai, nhất định phải nói sớm với anh, đừng cho ông nội biết, chí ít cũng phải để anh họ đây giúp em trấn an."

Nghi Hi mắt lạnh nhìn anh ta, "Không phải trong giới giải trí, cuộc sống riêng tư cũng hỗn loạn mà."

Thẩm Phong tự nhiên trúng tên, cả giận nói: "Nói chuyện nghiêm túc với em, sao em lại không thấy người ta có lòng tốt vậy? Sau này em mà để ý người đàn ông nào mà trong nhà không đồng ý, đừng có mà khóc cầu xin anh giúp đỡ!"

Nghi Hi mấp máy môi, do dự một chút vẫn là thấp giọng hỏi: "Vậy anh họ này, nếu như em thật sự thích người mà cả nhà không đồng ý, có nên tiếp tục kiên trì hay không?"

HẾT CHƯƠNG 47

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.