Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 39



[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Vu Thần nhìn cô, khó hiểu nói: "Tại sao lại tạm dừng ?"

Tần Nhạn Dư sửng sốt một chút.

Vu Thần bổ sung thêm: "Không phải vừa rồi đang quay rất thuận lợi sao ? Vì cái gì đột nhiên muốn nghỉ ngơi ?"

Tần Nhạn Dư không nghĩ đến anh sẽ hỏi cô chuyện này.

Cô ngẫu nhiên ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy Vu Thần, lòng ngập tràn vui sướng, đôi mắt hận không thể dính vào trên người anh, nào có còn tâm tư cùng người khác đóng phim, đặc biệt là diễn cảnh ôm như vậy?

"Vu Tổng đột nhiên tới trường quay, này so với kiểm tra không khác là bao, giống như giáo viên đang ở trước mặt nhìn tôi làm bài vậy. Tôi có chút ngượng ngùng cho nên đành phải tạm dừng trước."

Vu Thần không hiểu lắm loại tâm lý này của cô, nếu giáo viên đã muốn xem vậy thì cứ làm đi, có gì mà phải ngại với ngùng.

Bất quá anh cũng không nhất thiết vì chuyện này mà mãi phê bình Tần Nhạn Dư được, chỉ nói: "Bộ phim này là công ty đầu tư, tuy nói công ty không so đo vấn đề tiền nong, nhưng cô mỗi một lần NG, đều là vô hình chung tiêu hao tiền của. Về sau tận lực giảm bớt mấy chuyện không đáng để tạm dừng như vậy đi."

Anh nói nói, mắt thấy Lăng Thanh đã sắp đi đến liền nói với với Tần Nhạn Dư: "Cô đi nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong Vu Thần cũng không hề chần chừ mà bước nhanh về phía Lăng Thanh.

Tần Nhạn Dư nhìn theo anh, nhìn người bỏ lại cô đứng đây, một bước liền đi ngay về phía Lăng Thanh, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Cô cúi đầu, yên lặng đi về khu vực nghỉ ngơi của mình.

Lăng Thanh nhìn Vu Thần đang đến gần, cười nói: " Sao anh lại tới đây?"

"Tôi không thể tới đây sao ?" Vu Thần hỏi ngược lại.

Lăng Thanh ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: "Anh xem anh vừa đến, nữ chính của chúng tôi tâm tư đều rối loạn cả lên, anh cảm thấy bản thân mình nên tới đây sao ?"

Vu Thần khó hiểu: "Có ý gì?"

Lăng Thanh nhìn vẻ hoài nghi trên mặt anh, thầm nghĩ quả nhiên Vu Thần còn không biết Tần Nhạn Dư có tình cảm với mình.

Cô nương này vẫn chỉ là đang yêu thầm người ta.

"Trở về rồi nói." Hắn cười cười: "Tai vách mạch rừng."

Vu Thần không có ý kiến, gọi Tiểu Lưu báo cho đạo diễn một tiếng, chính mình cùng Lăng Thanh đi về trước.

Bọn họ cùng đi về phía khách sạn, Vu Thần đi theo hắn, ánh mắt không tự chủ chậm rãi rơi trên khuôn mặt Lăng Thanh.

Rõ ràng hôm qua còn video call với nhau, không biết vì sao hôm nay ở đoàn phim, khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Thanh lại là cảm giác tựa như đã thật lâu rồi không nhìn thấy đối phương.

Anh nhìn Lăng Thanh một thân bạch y, lại nhìn đến mái tóc được buộc lên gọn gàng của hắn.

Bộ trang phục này chất liệu cũng thực tốt, trên nền vải trắng như tuyết có những sợi vàng chạy dọc, tạo thành những họa tiết ngẫu nhiên mà tinh xảo.

Chiếc thắt lưng cùng màu càng tôn lên vòng eo nhỏ của Lăng Thanh. Trên chiếc thắt lưng đó còn treo thêm một mảnh ngọc bội màu ngọc bích: trong và sáng, tinh tế mà cũng uy quyền. Điểm thêm một sợi chỉ vàng với độ dày vừa đủ quấn lấy phần chấp nối giữa mảnh ngọc và chiếc thắt lưng vải, tất cả đều góp phần tăng thêm độ tươi sáng cho trang phục.

Hạ Triều Dương là người trong giang hồ, cho nên đoàn phim cũng không dùng ngọc quan mà vấn tóc, thay vào đó là bạc quan. Bạc quan này chế tác xác thực rất tinh xảo, phảng phất khí chất của một vị công tử nhà giàu thích du hí nhân gian.

Vu Thần chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Thanh trong dáng vẻ này, có chút tư vị xa lạ, cơ hồ cũng cảm thấy thực mới mẻ!

"Tôi đẹp đến vậy à?" Lăng Thanh hỏi anh

Vu Thần duỗi tay chạm vào vai hắn, rất nghiêm túc mà đánh giá một phen.

Xác thực là rất đẹp.

Lăng Thanh vốn là diện mạo tuấn mỹ, tạo hình kiểu cổ trang này càng thêm anh tuấn soái khí, còn có chút cổ quái mê người, tựa hồ không giống người thật nữa, giống như mỹ nhân trong tranh cổ hơn.

Vu Thần gật gật đầu, khen: "Rất đẹp, hợp với cậu lắm."

"Tôi cũng thấy vậy." Lăng Thanh cười đến vui vẻ nói.

Nói xong cũng liền đi về phía trước.

Vu Thần nhìn theo bước chân của hắn, cố tay áo màu trắng theo từng chuyển động cơ thể mà đong đưa, đột nhiên cảm thấy chính mình hôm nay mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, thật ra cùng hắn rất xứng đôi.

Anh nhìn đến cổ tay áo to rộng kia của Lăng Thanh, cũng không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên liền duỗi tay qua.

Tìm một hồi cũng đã bắt được tay đối phương, không nghĩ nhiều, trực tiếp nắm lấy, giấu vào áo.

Lăng Thanh cả kinh, quay đầu lại nhìn về phía anh.

Vu Thần xoay mặt nhìn về hướng khác, cứ như người vừa chủ động nắm tay Lăng Thanh là một ai khác chứ không phải là anh.

Lăng Thanh cố ý ngăn anh lại, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay kia, liền hỏi: "Phong cảnh bên đó đẹp lắm à?"

"Ừm."

Lăng Thanh nhéo nhéo tay anh: "Không phải vừa rồi còn khen tôi đẹp sao? Vì cái gì không chịu nhìn tôi ?"

Vu Thần: . . . .

Vu Thần cảm thấy Lăng Thanh lúc này đúng là đáng ghét mà!

Anh bất đắc dĩ quay đầu lại, đem toàn bộ dáng vẻ của người trước mặt thu vào tầm mắt.

Lăng Thanh cười tủm tỉm, vẫn không có ý định buông tha cho Vu Thần: "Cục cưng, tôi đẹp hay phong cảnh đẹp đây hửm ?"

"Sao cậu có thể tự luyến như vậy chứ?"

Vu Thần lúc này thực muốn nhéo mặt hắn, nhưng hiện tại không tiện, anh đành chịu, thôi thì nhéo tạm tay Lăng Thanh vậy.

"Cậu không thể thỉnh thoảng khiêm tốn một chút sao?"

"Chà" Lăng Thanh kinh ngạc nhìn anh: "Vu tổng thật đúng là trở mặt không nhận người, rõ ràng ban nãy Vu tổng đây là chính miệng khen tôi đẹp, sao bây giờ đổi lại thành tôi tự luyến rồi. Vu tổng cho dù không phải "quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy" thì cũng không thể lật lọng như thế này được chứ ? Bộ anh là Trư Bát Giới hả? Chỉ biết múa may đinh ba của mình thôi."

(Ngữ nghĩa hai câu cuối giống như là chỉ biết mình mà không biết người vậy, mình vui mình thích là được còn người khác nghĩ gì thì tính sau á!)

Vu Thần: . . . .

Lăng Thanh bộ dạng bi thương hết sức, ôm ôm ngực mình: "Ban nãy thì trộm nắm tay người ta, còn giờ lại bảo người ta tự luyến, đến cả Trư Bát Giới cũng không làm ra loại chuyện vô lương tâm như anh."

Vu Thần: . . . .

Vu Thần cảm thấy vẫn là nên nghĩ biên pháp lắp kín miệng Lăng Thanh mới được, phòng khi hắn cứ "a, ô, ơ" từ sáng đến tối, con người này lợi hại nhất chính là cái miệng.

Mắt thấy hai người sắp đến khách sạn, lại nghĩ đến Lăng Thanh hiện tại là một diễn viên, anh không khỏi nghĩ thay hắn nói: "Buông tay."

Lăng Thanh nghe vậy, khó có thể tin mà nhìn anh, ngữ điệu thê lương: "Tôi chẳng qua là nói anh hai câu, Vu Tổng như vậy liền muốn buông tay! Ban đầu là anh muốn nắm mà, nói nắm là nắm ngay, hiện tại không muốn nữa thì nói tôi buông tay đi, lương tâm của anh không thấy đau hả?!"

Vu Thần: . . . .

Lăng Thanh đột nhiên bừng tỉnh: "A, đúng, anh làm gì có lương tâm."

Vu Thần: . . . .

Vu Thần lúc này chân chính cảm thấy, nếu chỉ dùng một câu mà có thể tóm gọn hai người bọn họ vậy thích hợp nhất đó là - thà nhớ nhau còn hơn gặp nhau.

Anh hiện tại thật là một chút đều không muốn gặp Lăng Thanh!

"Cậu xác định muốn cùng tôi tay cầm tay bước qua đại sảnh khách sạn?" Vu Thần mỉm cười bồi thêm một câu: "Tôi thì không có ý kiến, có điều, không biết rằng tân diễn viên của chúng ta - Lăng tiên sinh có ý kiến không ?"

Lăng Thanh nghe xong buông tay: "Vu tổng nói rất đúng, tôi thân chỉ là một minh tinh nhỏ nhoi, không nên cùng Vu tổng rêu rao như vậy, tôi không xứng!"

Vu Thần: . . . .

Vu Thần lập tức sải bước về hướng khách sạn.

Lăng Thanh nhịn không được, ở phía sau anh, cười đến vô cùng lợi hại. Lại sợ Vu Thần nghe

được sẽ thẹn quá thành giận nên suốt quá trình đều phải tận lực giữ mình, nhịn xuống cùng nén lại.

Hắn đi theo sau, thẳng một đường từ sảnh khách sạn đến thang máy thì thấy, Vu Thần một thân ảnh đã đứng trong thang máy từ bao giờ.

Lăng Thanh cũng không có tí nóng vội nào, dù sao Vu Thần chắc chắn sẽ chờ hắn, nên cố tình chậm rì rì đi vào.

Hắn mới vừa bước vào, Vu Thần liền ấn nút đóng cửa thang máy.

Lăng Thanh đang chuẩn bị tiếp tục trêu anh, kết quả vừa định mở miệng đã bị Vu Thần đẩy sát vào tường thang máy, còn rất cố ý mà vây hắn lại: "Hạ diễn rồi, Lăng tiên sinh khôi phục nguyên trạng đi."

"Trái tim có bao nhiêu cuồng nhiệt, sân khấu liền có bấy nhiêu rộng lớn! Trong thâm tâm nếu đã chân chính yêu lấy việc diễn xuất thì nơi đâu cũng có thể là phim trường."

Vu Thần cười khẽ: "Thích làm diễn viên như vậy, mỗi ngày đều phải đóng phim cũng không thấy phiền?"

"Tôi mới chỉ đóng phim được có hai ngày thôi." Lăng Thanh nhàn nhạt phun ra mấy chữ: "Nhưng ngược lại là anh á, hai ngày không gặp nhau liền tới đây thăm ban, làm sao rồi? Nhớ tôi hả cục cưng?"

"Nhớ nhung cái đầu cậu, tôi là vì thực hiện lời hứa thôi."

Lăng Thanh: "Lời hứa gì?"

Vu Thần đưa tay vào túi, lôi ra một tờ giấy, không nhanh không chậm nhét vào trong tay hắn.

Lăng Thanh nhìn tờ giấy có chút quen mắt, phút chốc nở nụ cười, mở ra thì quả nhiên là mảnh giấy hôm đó hắn để lại cho Vu Thần, mặt trên viết hai chữ: Cá Nhỏ - đây xác thực là vật duy nhất Lăng Thanh yêu cầu anh nhất định phải mang đến đây cho mình.

Hắn cúi đầu nhìn đến chăm chú, trong mắt ý cười càng ngày càng nồng đậm.

Vu Thần nhìn ý cười trên mặt hắn, hơi hơi cúi đầu.

Lăng Thanh ngẩng lên, đang chuẩn bị nhìn anh thì đột nhiên bị người ta ôm lấy eo, giây tiếp theo Vu Thần đã hôn hắn.

Lăng Thanh thực thuận theo, vươn tay ôm lấy Vu Thần, cùng anh hôn sâu, kéo nụ hôn thật dài.

Một hồi ái muội kết thúc, Lăng Thanh nghe được Vu Thần ở bên tai mình thành thành thật thật nói: "Ừm, thật nhớ cậu."

Hai người cùng nhau bước vào khách sạn phòng Lăng Thanh.

Lăng Thanh cùng Vu Thần hàn huyên trong chốc lát, trước tiên để anh lưu lại khách sạn nghỉ ngơi, chính mình đi đến phim trường tiếp tục diễn.

"Tôi còn có một phân cảnh phải quay, xong rồi sẽ trở về tìm anh."

"Được." Vu Thần không có ý kiến.

Lăng Thanh cười cười, hôn anh: "Tôi sẽ về sớm thôi."

Vu Thần nhéo nhéo mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Ừmm."

Lăng Thanh lúc này mới đứng lên, có chút lưu luyến đi ra ngoài.

Chung Hoán mắt thấy Vu Thần và Lăng Thanh cùng nhau rời đi, lúc này thấy hắn đã trở lại, có chút tò mò đi qua hỏi: "Người kia là ai vậy ? Sao lại cùng nhau rời phim trường?"

"Cậu không biết anh ấy?"

"Nhảm nhí, biết rồi thì tôi đây còn cần hỏi cậu chắc."

"Hmm....tôi không muốn nói cho cậu biết."

Chung Hoán: . . . .

Lăng Thanh cười vui vẻ, bất đắc dĩ trả lời: "Anh nhà tôi."

"Hả?" Chung Hoán khiếp sợ không thôi: "Cậu còn có anh trai sao ?"

"Là trúc mã." Lăng Thanh chân thành bổ sung.

Tuy rằng trên dưới nghệ sĩ Thần Khởi đều biết đến sự tồn tại của Vu Thần, nhưng đại bộ phận người bên ngoài công ty thì không. Cũng đều bởi vì Vu Thần quá mức điệu thấp, nên không ai hay biết Thần Khởi còn có một ông chủ xuất chúng như thế này, bọn họ cùng lắm cũng chỉ nghe danh Hoắc Kỳ mà thôi.

Mà Vu Thần đối với việc này vậy mà lại thấy vui mừng, Lăng Thanh cũng không nghĩ đến chuyện sẽ tùy tiện tiết lộ thân phận của anh.

Mặt khác chính là bản thân hắn cũng không rõ Vu Thần sẽ thích như thế nào. Vậy không bằng nói là thanh mai trúc mã đi: tiến nhưng thủ, lùi nhưng công, tuy rằng không làm lộ ra thân phận ông chủ của anh nhưng lại tinh ý để người khác ngầm hiểu danh phận "nửa kia" với mình, dù giải thích kiểu gì thì cũng có thể lý giải hết.

Hắn vừa nói xong, Chung Hoán trong lòng cũng đã hiểu rõ.

"Vị "trúc mã" này của cậu lớn lên rất đẹp trai nha, không muốn làm diễn viên sao ?"

"Rõ ràng rồi, không muốn!"

"Cũng đúng, anh ta dù gì vẫn là làm "anh", lỡ như thực lực đem so còn kém cậu, khẳng định là sẽ vô cùng xấu hổ." Chung Hoán nhanh chóng tự tìm một cái cớ hợp lý.

Lăng Thanh cảm thấy cậu trai trước mặt có bộ não cũng thật là nhanh nhạy quá đi, còn cố tình tự bổ sung nguyên do thoái lui cho Vu Thần.

"Tôi đi quay trước, cậu lo mà học tốt lời thoại."

"Biết rồi biết rồi." Chung Hoán phất phất tay liền nhấc chân đi về hướng bên kia.

Lăng Thanh đi tới khu vực quay phim, lại nhìn đến chuyên viên trang điểm đang chỉnh trang choTần Nhạn Dư, trong lòng chỉ cầu nguyện duy nhất một điều: làm ơn tận lực một lần cho xong đi.

Thật ra thì bằng một cách thần kỳ nào đó, Tần Nhạn Dư cũng cầu nguyện điều tưởng tự, cho nên hai người rất nhanh, diễn một lần liền thông thuận.

Lý đạo lại để cả hai diễn thêm lần nữa, sau khi chọn ra trạng thái tốt nhất của hai người, mới gật đầu đồng ý cho bọn họ nghỉ ngơi.

Đây cũng là cảnh diễn cuối cùng trong ngày của Lăng Thanh, diễn xong rồi đồng nghĩa với việc hắn đã có thể tan làm.

Lăng Thanh nói với đạo diễn một tiếng, xong xuôi liền đi vào phòng chỉnh trang thay đồ.

Vu Thần ngủ một hồi thì nghe được động tĩnh bên tai, mở mắt ra vừa vặn nhìn thấy Lăng Thanh đã trở lại.

"Quay xong rồi?" Anh hỏi.

Lăng Thanh gật đầu: "Ừm xong rồi."

Vu Thần nhìn đồng hồ: "Vừa kịp lúc, chúng ta đi ăn thôi."

"Được." Lăng Thanh cười cười: "Hôm nay để tôi chiêu đãi anh ~"

"Vẫn là tôi mời cậu bữa cơm này đi." Vu Thần nói: "Tôi đã đặt khách sạn rồi."

Lăng Thanh có chút kinh ngạc: "Anh không ở lại đây với tôi hả ?"

Trên mặt Lăng Thanh thoáng có chút mất mát, hắn còn tưởng rằng Vu Thần tới thăm ban, tất nhiên là sẽ cùng hắn ở chung một chỗ.

Vu Thần nghe mấy lời đó, nén đi tia vui sướng đang trỗi dậy trong lòng, ngoài mặt vẫn ung dung hỏi ngược lại: "Cậu là đang hy vọng tôi sẽ ở lại đây?"

"Anh nghĩ nhiều rồi." Lăng Thanh lên tiếng phản bác.

Hắn ung dung đi đến ngăn tủ, lấy ra một chai nước khoáng, thật chậm rãi vặn vặn mở nắp, lại thật kiên nhẫn uống một ngụm rồi mới lên tiếng: "Vu tổng muốn ở nơi nào thì cứ ở nơi đó đi, liên quan gì đến tôi."

Vu Thần hiếm khi nhìn thấy bộ dạng khẩu thị tâm phi này của hắn, cảm thấy khá là thú vị.

Anh đi đến, đứng ở phía sau Lăng Thanh, hai tay chống lên ngăn tủ, đem người vây chặt trong lòng ngực, cúi đầu hỏi: "Vu tổng ở đâu cũng không liên quan đến cậu, vậy Vu lão công của cậu thì sao ?"

(Giải thích thêm một xíu, nguyên văn của tác giả ghi là Vu tiên sinh. Tuy vậy nhưng trường hợp này, "tiên sinh" nghĩa là chồng, phu quân. Nên mình mạn phép edit luôn thành lão công :> nhen)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.