Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 40



[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Lăng Thanh cười cười, buông chai nước đang cầm trên tay xuống, xoay người dựa vào tủ nhìn anh.

"Cái đó thì phải xem thử Vu lão công muốn gì nha?"

Vu Thần cười khẽ.

Lăng Thanh duỗi tay câu lấy cổ anh, hỏi: "Anh nghĩ xem ý anh ấy là gì?"

Vu Thần nhìn hắn trong mắt toàn ý cười, hơi hơi cúi đầu cụng trán vào hắn, rồi lại không kìm được mà hôn vài cái, xong anh rút tay đang chống trên tủ xuống ôm lấy Lăng Thanh.

"Tôi sợ khách sạn các cậu ở không an toàn, sẽ bị paparazzi chụp được, nên mới đặt phòng khách sạn khác. Mấy ngày này chúng ta ta ở với nhau, đợi tôi đi rồi thì cậu lại trở về."

Lăng Thanh cảm thấy anh đúng thật là cẩn thận, vậy mà có thể nghĩ tới việc có thể có paparazzi gần khách sạn.

"Anh đây là đang mời gọi tôi sao?

Hắn cố ý hỏi.

Vu Thần bất lực, ôn nhu nói: "Đúng vậy, Vu phu nhân có thể nhận lời không?"

Lăng Thanh gật gật đầu: "Miễn cưỡng ban cho anh niềm vinh hạnh này."

Vu Thần chỉ có thể bó tay với hắn, lại không nhịn được nhéo nhéo mặt hắn.

Lăng Thanh bất mãn: "Tôi cũng không phải đất sét, anh cứ nhào mặt tôi làm gì."

Chắc là tại vì đã tay, Vu Thần nghĩ thầm.

Nhưng mà anh không dám nói ra lời này, cho nên anh chỉ có thể cười rồi hôn lên chỗ mới bị mình nhéo một cái, sau đó giúp Lăng Thanh xoa xoa.

Lăng Thanh lúc này mới vừa lòng: "Đi thôi, ăn cơm nào, để tôi xem anh cho tôi ăn món gì."

"Được."

Khách sạn Vu Thần đặt cũng không cách nơi Lăng Thanh ở quá xa.

"Như vậy thì sáng cậu đóng phim cũng không cần dậy quá sớm." Vu Thần nói: "Sẽ không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cậu."

"Anh thật là chu đáo quá nha." Lăng Thanh khen ngợi anh.

"Đúng rồi," hắn nhớ tới gì đó hỏi: "Hồi trước anh nói chuyện của em trai tôi có tiến triển, tới đâu rồi?"

"Tra ra rồi." Vu Thần vừa lái xe vừa trả lời: "Chắc là do sơ ý, cả hai bên đều không ai muốn đổi con, nhưng lúc đó bệnh viện bận quá, y tá vô tình nhầm lẫn hai đứa trẻ, nên mới gây nên tình hình như bây giờ."

Đúng là như vậy, trong nguyên tác cũng đã nói thế, chỉ là trong sách đa phần cốt truyện đều tập trung vào việc Vu Thần và nguyên chủ ngược luyến nhau. Sau khi nguyên chủ đuổi Lăng Bạch ra khỏi Lăng gia, tác giả cũng không phí mực đi viết về sự tình của Lăng Bạch, cũng không viết về thân thế của đứa trẻ bị ôm nhầm.

Vậy nên dù cho Lăng Thanh có nắm được cốt truyện trong tay cũng không biết đối phương rốt cuộc là ai.

"Rồi sao nữa?" Lăng Thanh hỏi: "Em trai kia của tôi bây giờ như thế nào, tính cách cậu ấy, cha mẹ cậu ấy ra sao?"

"Cũng không tệ lắm."

Gặp đèn đỏ, Vu Thần dừng lại, ôn nhu nói: "Gia đình cậu ấy khá có điều kiện. Cha mẹ ban đầu làm ở công ty tư nhân, sau này có đủ tiền rồi thì mở cửa hàng nhỏ phía trước nhà, mẹ buôn bán, ba tiếp tục đi làm. Người em trai này của cậu tính cách chẳng giống Lăng Bạch tí nào hết, rộng rãi hướng ngoại, từng đánh nhau ở ngoài trường học, trong trường thì khiêm tốn, cũng rất hiếu thuận với cha mẹ. Đúng rồi, cậu ấy học cùng trường đại học với Lăng Bạch, chỉ là khác ngành thôi."

Lăng Thanh không ngờ rằng họ học chung trường đại học, bất quá hai đứa bằng tuổi nhau, lại đi học chung thành phố, thi vào cùng một trường đại học tỉ lệ tuy rằng nhỏ, nhưng cũng không phải không thể xảy ra.

"Tên cậu ấy là gì?"

"Thư Đồng." Vu Thần nói: "Tư liệu cụ thể sau khi về khách sạn tôi sẽ đưa cậu xem, tôi đã cho người thu thập mẫu tóc cậu ấy, mang đi xét nghiệm ADN cùng với tóc cậu lưu lại hồi trước, kết quả quan hệ người thân cao hơn của cậu và Lăng Bạch."

Lăng Thanh gật gật đầu: "Thì ra là như vậy, chờ thêm vài ngày nữa, tôi sắp xếp thời gian đi gặp cậu nhóc này mới được."

"Chỉ gặp mình cậu ấy thôi sao?"

Đèn xanh sáng lên, Vu Thần lại khởi động xe.

Lăng Thanh "Ừ" một tiếng: "Trước tiên thì mình cậu ấy thôi."

Hắn nói: "Đây không phải chuyện nhỏ. Khách quan mà nói, cả hai gia đình đều là nạn nhân. Chỉ là ba mẹ từng trải hơn, gặp chuyện ngoài ý muốn như thế này, có lẽ còn giữ được chút bình tĩnh. Còn đứa nhỏ thì khác, chưa bước ra đời thì vẫn là con nít, dù là sinh viên cũng vậy, bọn họ chưa chắc sẽ chấp nhận được chuyện này, cho nên tôi muốn cùng Thư Đồng nói chuyện trước."

Hắn nói xong, cười nhẹ một cái: "Hơn nữa, Lăng Bạch đã biết chuyện này, công bằng mà nói, là đối tượng bị ôm nhầm còn lại, Thư Đồng cũng nên biết."

Vu Thần khẽ gật đầu: "Có cần tôi đi cùng cậu không?"

Lăng Thanh nghiêng đầu nhìn anh, hắn cảm thấy không cần, nhưng nếu Vu Thần hỏi vậy thì có lẽ là anh hy vọng mình cần ha.

"Cần." Lăng Thanh cười nói: "Cá nhỏ của tôi, anh đúng thật là tri kỷ."

Vu Thần nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ là trong ánh mắt lộ ra tia dịu dàng cùng ý cười.

Lăng Thanh thấy anh như vậy liền muốn ôm anh một cái, tiếc là Vu Thần đang lái xe, bởi vậy ý định vừa nhen nhóm phải tạm thời dập tắt.

Dù sao vẫn còn cả đêm, không cần gấp.

Tần Nhạn Dư ngồi lẻ loi trên sô pha khách sạn.

Cô vừa mới tẩy trang, tắm rửa xong, muốn đi tìm Vu Thần, mới nhận ra mình không biết anh ở đâu.

Cô nghĩ đối phương còn thiếu mình một bữa cơm, cũng nghĩ tới hình như là anh tới thăm ban Lăng Thanh, nên cô đi tới bên ngoài phòng Lăng Thanh, gõ gõ cửa.

Tần Nhạn Dư hít sâu vài cái, lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra để kiểm tra rồi dặm lại lớp trang điểm, cô thậm chí còn nhắc nhở bản thân một xíu nữa nhất định không được tỏ ra ghen tị với Lăng Thanh.

Nhưng cô đợi rất lâu rồi mà không ai ra mở cửa.

Cô lại gõ cửa lần nữa, gõ rất nhiều lần.

Cho tới khi Tiểu Lưu ở phòng kế bên mở cửa, nhìn thấy cô mới ngạc nhiên nói: "Tần tỷ, chị tìm anh Lăng hả?"

Tần Nhạn Dư gật đầu: "Cậu ấy không ở trong phòng sao?"

"Anh Lăng đi ra ngoài với Vu tổng rồi." Tiểu Lưu nói.

Tần Nhạn Dư không nghĩ tới chuyện này, vội vàng hỏi: "Vậy khi nào cậu ấy mới về?"

"Cái này thì em không biết, Tần tỷ có việc gì thì ngày mai hẵng tới."

Tần Nhạn Dư cúi đầu nghĩ, hỏi: "Cậu không thể hỏi giúp tôi một chút sao?"

Tiểu Lưu còn nhớ rõ mấy hôm trước khởi động máy, Tần Nhạn Dư không thèm nói chuyện với Lăng Thanh, đóng phim còn cố ý dẫn hắn phạm lỗi, bởi vậy cậu chỉ cười nói: "E rằng không tiện lắm."

Cậu ra vẻ khó xử nói: "Chị cũng biết, hiện tại anh ấy đang ở cùng một chỗ với Vu tổng, Vu tổng lại không thích bị người khác làm phiền, cho nên em cũng không dám."

Tần Nhạn Dư nghe vậy, không muốn làm cậu khó xử.

"Vậy thôi, khi nào Lăng Thanh quay lại thì cậu báo tôi một tiếng."

"Vâng." Tiểu Lưu gật đầu.

Tần Nhạn Dư đi về phòng, có vẻ không còn khẩu vị ăn cơm.

Cô ở trong phòng đợi rất lâu, đến khi bóng đêm bao phủ, cũng không đợi được tin Lăng Thanh trở về.

Hai người đó có quan hệ gì với nhau? Tần Nhạn Dư nghĩ, đã muộn như vầy rồi mà Lăng Thanh còn chưa về phòng, hắn ở cùng Vu Thần làm cái gì vậy?

Trong đầu cô có rất nhiều ý nghĩ, nhưng không dám đụng vào cái nào, cô cúi đầu, trong lòng chỉ cảm thấy thê lương.

Lăng Thanh và Vu Thần ăn cơm xong, liền đi thang máy lên phòng ở tầng cao nhất.

Vu Thần đem tư liệu của nhà Thư Đồng đưa Lăng Thanh tự xem, còn mình đi vào nhà vệ sinh tắm.

Lăng Thanh đọc qua rất nhanh, xem xong tài liệu, hắn bắt đầu xem ảnh chụp.

Đó là một gia đình ba người hòa thuận, họ dường như rất yêu thương nhau.

Không biết vì sao, nhưng Lăng Thanh thở phào nhẹ nhõm, may quá, sau khi bị ôm nhầm, đứa nhỏ này vẫn lớn lên bình an khỏe mạnh, hạnh phúc.

Lăng Thanh căn bản không có quá nhiều tình cảm với Thư Đồng, hắn không phải nguyên chủ, không ở cùng nhà họ Lăng, đương nhiên không có huyết thống tình thân*.

(huyết thống tình thân: tình cảm thân thiết giữa những người cùng huyết thống.)

Hắn đều suy xét theo lý trí và khách quan mọi việc liên quan tới Lăng gia.

Nhưng điều này cũng không cản trở hắn hy vọng mọi người có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Lăng Bạch sống ở Lăng gia rất thoải mái, ba mẹ Lăng gia đã chăm sóc rất chu đáo đứa trẻ đáng lí ra là họ Thư này.

Cho nên hắn cũng hy vọng Thư Đồng sống tốt, ba mẹ Thư gia cũng có thể nuôi nấng đứa nhỏ nên mang họ Lăng này thành người.

Chỉ có như vậy, mối quan hệ cha mẹ - con cái giữa hai nhà mới công bằng, sau khi Thư Đồng biết được chân tướng cũng dễ lý giải và chấp nhận hơn.

Còn về Lăng Bạch . . . .

Lăng Thanh tìm trong danh bạ, gọi điện thoại cho Lăng Bạch.

Hắn hình như không có nói chuyện với tiểu bạch liên mấy ngày rồi, không biết dạo này cậu ta ra sao rồi.

Không biết có nghe lời mình, né Tô Việt ra chưa?

Lăng Thanh khẽ chạm màn hình, nhấn nút gọi.

Lăng Bạch, người vừa bước xuống xe Tô Việt, nhìn thấy cuộc gọi của hắn, sợ tới nỗi xém ném cái điện thoại đi luôn.

ĐM! Tại sao anh ta lại gọi đến vào lúc này!!!

Ảnh cài GPS lên người mình hả trời!

Lăng Bạch chột dạ không dám bắt máy, mặc kệ di động reng chuông một hồi lâu, rốt cục run rẩy nhấn nút chấp nhận cuộc gọi: "Tối rồi mà anh còn gọi em làm gì?"

Cậu đánh đòn phủ đầu nói.

Lăng Thanh không thèm để tâm tới đòn đánh phủ đầu, bình tĩnh nói: "Dạo gần đây em đang làm gì?"

"Đi học chứ còn làm gì nữa?"

"Không đi gặp Tô Việt?" Lăng Thanh hỏi.

"Tất nhiên là không rồi." Lăng Bạch không thừa nhận.

Lăng Thanh cố ý lừa hắn nói: "Tiểu Bạch, lừa anh rất vui đúng không? Có phải em thấy anh thích em, em được nước lấn tới?!"

Lăng Bạch: ! ! ! !

Lăng Bạch nhìn quanh bốn phía, cậu hoài nghi xung quanh có người của Lăng Thanh.

Lăng Thanh cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Sao?"

Lăng Bạch căn bản không dám trả lời.

Lăng Thanh bất lực trợn mắt trắng, thầm nghĩ cậu đúng là đồ ngốc, giấu đầu lòi đuôi, vậy mà còn dám nói dối!

Hắn đem kinh nghiệm diễn xuất lão làng của mình ra lừa lọc: "Anh biết rồi, Tiểu Bạch em quả nhiên chưa bao giờ đem anh để trong lòng, cũng đúng, em có bao giờ để ý tới cảm nhận của anh đâu. Em nói đi, em như vầy làm sao anh giữ bí mật cho em được nữa."

"Em không có gặp anh ta." Lăng Bạch vội vàng nói.

Lăng Thanh tin mới lạ: "Em vẫn gạt anh? Anh ghét nhất là bị người khác lừa, đặc biệt là em."

Hắn trầm giọng: "Nhắc mới nhớ, lâu rồi anh không về thăm ba mẹ, chi bằng cuối tuần này về nhà luôn?"

Lăng Bạch ngay lập tức luống cuống: "Anh không thể làm như vậy được!"

Cậu sốt ruột khai ra : "Em cũng không phải cố ý gặp anh ta, hôm nay em bị người ta trả thù, Tô Việt tới cứu em, nên em mới gặp ảnh. Anh, anh đã hứa với em là sẽ giữ bí mật mà! Anh phải giữ lời chứ!"

"Bị người ta trả thù?"

Lăng Bạch kích động giải thích nói: "Hôm qua em gặp một đám côn đồ, chúng muốn cướp tiền em nhưng không thành, bị một bạn cùng trường thấy, cậu ấy cứu em, đánh đám lưu manh đó. Tụi nó không cam lòng, hôm nay canh em để trả đũa, may mà Tô Việt đi ngang qua em mới vớt được lại một mạng."

Lăng Thanh nghe vậy, trào phúng cười một tiếng: "Em gặp đám côn đồ đó ở đâu?"

"Ở ngay cổng trường."

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh cạn lời, ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy thằng nhóc Lăng Bạch này thật sự rất ngu.

Tuy ngu như vậy nhưng hồi còn nhỏ cũng thông minh ôm cái đùi to Vu Thần, nếu không thì sao mà sống được tới bây giờ.

"Tiểu Bạch, trên cổ của em có cái gọi là đầu á, không phải mụt nhọt, là đầu óc để suy nghĩ, không phải trang trí, thỉnh thoảng em cũng phải xài tới nó chứ? Em như thế này là sợ người khác không biết mình bỏ tiền đi cửa sau vào trường đại học à?"

Lăng Bạch: . . . .

"Xài rồi sao? Phát hiện có vấn đề hả?"

Lăng Bạch cảm thấy Lăng Thanh đang bắt chẹt cậu!

Khi dễ cậu!

Vũ nhục cậu!

Giẫm đạp cậu!

Pua cậu!

(Pua: ăn hiếp, bắt nạt)

"Chỉ có anh là thông minh, anh là nhất rồi." Cậu không phục nói.

Lăng Thanh quả thực bị cậu chọc cười: "Lăng Bạch, em không cảm thấy khả nghi hay sao? Cách trường học các em không xa chính là Cục Công An, em lên đại học mấy năm nay đã gặp phải lưu manh ở khu vực đó bao giờ chưa? Sao bây giờ cố tình lại cùng thời điểm gặp Tô Việt lại xuất hiện?"

Lăng Bạch: . . . .

"Gặp thì thôi đi, còn là Tô Việt tới cứu em nữa. Sao? Hay định biện minh do cậu ta vừa hay đi ngang trường em? Sớm hơn không đi ngang, muộn hơn cũng không đi ngang, cố tình tại thời điểm em bị đánh thì đi ngang qua. Đây là tình cờ chắc?"

"Hoặc có lẽ anh ấy thấy em lâu rồi không liên hệ cho ảnh, nên mới cố ý đi tìm em."

"Sao không đi tìm em sớm hơn một chút, hay muộn hơn một chút, đúng lúc tìm em như vậy, đúng là biết chọn giờ mà."

Lăng Bạch: . . . .

"Nếu như em nói tên Tô Việt đó, ngay từ khi em bắt đầu ngừng liên hệ với cậu ta thì cậu ta đã ngồi xổm ở cổng trường chờ em, mưa giông bão táp gì cũng mặc kệ, sau đó thấy một đám lưu manh tới đánh cướp em, cậu ta liền ra tay cứu giúp, này nếu nói ra còn được 50% độ đáng tin. Thế nhưng cậu ta hoặc là không xuất hiện, hoặc là vừa xuất hiện liền trực tiếp nhảy ra cứu em, đây là đang chọn thời cơ để làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

"Để anh nói cho em biết, ngày hôm qua, nếu em không được bạn cùng trường giúp đỡ, vậy thì em liền có thể nhìn thấy cảnh tượng Tô Việt từ đâu chạy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Cố tình nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, cho nên em mới bị trả thù, bằng không chẳng phải là phí một phen tâm tư của Tô Việt à?"

Lăng Bạch không thể tin được: "Anh nói bậy, Tô Việt không phải loại người này!"

"Anh nói bậy? Để anh đoán xem, cái đám bị Tô Việt nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân kia, có phải là cái đám lần trước đánh em hay không?"

Lăng Bạch kinh ngạc: "Sao mà anh biết được?"

"Tại em ngu!" Lăng Thanh mắng.

"Vu Thần nói với em cậu ta không phải người tốt, muốn em đừng qua lại với cậu ta, em không nghe lời, kết quả em cùng Vu Thần xảy ra xung đột. Anh cũng nói với em cậu ta là kẻ có tâm tư bất chính, em vẫn nghe tai này lọt tai kia, vậy mà cậu ta khổ nhục kế đều không cần dùng tới, em đã tự mình nhảy vào bẫy của cậu ta rồi."

"Em cho rằng Tô Việt thích em chắc? Chẳng qua cậu ta thấy em ngu quá, dễ khống chế, cho nên mới muốn lợi dụng em thôi. Vì cái gì mà ban đầu cậu ta không xuất hiện liền để cứu em? Không phải vì cậu ta đến chậm, mà bởi vì cậu ta muốn giáo huấn em."

"Giáo huấn em mấy ngày nay không chịu liên hệ với cậu ta, cho em ăn chút đau khổ, có như vậy cậu ta mới sảng khoái."

"Còn em thì sao? Vẫn để bản thân chìm trong mộng đẹp anh hùng cứu mỹ nhân, cảm thấy cậu ta là người tốt. Em như vậy sớm hay muộn gì cũng có ngày bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền!"

Lăng Bạch kinh sợ.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, cậu vẫn cho rằng Tô Việt thật sự thích mình, thế nhưng Vu Thần nói không phải, Lăng Thanh cũng nói, cậu không nên đi gặp Tô Việt.

Cậu từng nghĩ, Vu Thần không thích mình cùng Tô Việt ở bên nhau cho nên mới chửi bới Tô Việt, muốn cậu tránh xa Tô Việt.

Nhưng Vu Thần nói không phải.

Vu Thần cũng không thừa nhận anh thích cậu, anh chỉ thừa nhận mình không thích Tô Việt, bởi vì Tô Việt có tâm tư bất chính.

Lăng Bạch ở một khắc này chợt tỉnh ngộ.

Vu Thần sẽ không hại cậu, thậm chí là Lăng Thanh, người nắm giữ bí mật lớn nhất của cậu, cũng không làm hại cậu, tuy hai người họ ở hai góc độ khác nhau, nhưng cả hai đều đang nhấn mạnh một điều, Tô Việt, kẻ này có vấn đề.

Bây giờ ngẫm lại, Lăng Thanh nói rất đúng, Tô Việt xuất hiện đúng là quá mức trùng hợp, lúc cậu bị những kẻ lưu manh kia đánh, thời gian cũng không lâu lắm.

Ngày hôm qua thời điểm Thư Đồng cứu cậu, những kẻ lưu manh kia còn chống cự thậm chí là đuổi theo hai người họ cả chặng dài.

Thế nhưng đến khi Tô Việt cứu cậu, những tên lưu manh đó hình như không có đuổi theo bọn họ.

Lăng Bạch trầm mặc, cậu cảm thấy bản thân quá thảm.

Cậu nắm chặt di động, cắn cắn môi, trong lòng ủy khuất như sắp khóc tới nơi.

Lăng Thanh thấy cậu không nói lời nào, hỏi: "Em hiểu chưa? Nếu vẫn nghe không hiểu thì anh không lảm nhảm vô ích nữa, tùy em làm gì thì làm, chờ em bị cậu ta vờn chết, anh sẽ thay em nhặt xác."

"Em thích xác mình được chôn ở đâu? Thấy nghĩa trang thành phố thế nào? Vào đó chọn chỗ nằm cho mình trước đi, đến lúc đó anh chở vào chôn."

Lăng Bạch: ! ! ! !

Lăng Bạch nháy mắt càng ủy khuất: "Em đều thành ra như vậy mà anh còn trù em! Không phải anh nói là anh thích em sao? Thích kiểu gì thế hả?"

Lăng Thanh nghe được lời nói mang theo tiếng khóc nức nở, khẽ bật cười.

Hắn thích nhất là ghẹo cho mấy kẻ bạch liên bông này khóc ngất lên, hài chết đi được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.