Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 44



[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Lăng Thanh thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười, hắn cảm thấy Vu Thần đúng là đáng yêu mà, đến lý do như vậy mà anh cũng nghĩ ra được.

Hắn duỗi tay xoa xoa mặt Vu Thần, "Đương nhiên không phải rồi, cho nên mau ra giải quyết vận đào hoa thối của anh đi kìa."

Vu Thần cũng hết cách, đành nắm lấy tay hắn, lại hôn một chút để an ủi, "Yên tâm, tôi không có cảm giác gì với cô ta."

"Tôi biết, anh chỉ là cảm thấy cô ấy vì đang hồng cho nên kiêu ngạo thôi." Lăng Thanh nói, rồi lại nở nụ cười.

Vu Thần thấy hắn cười như thế, bất giác cũng cười theo, nhéo nhéo mặt Lăng Thanh rồi đi ra ngoài.

Tần Nhạn Dư vẫn đứng ở cửa ra vào, thấy anh tới, thoắt một cái đã căng eo đứng thẳng.

Vu Thần đi đến trước sofa ngồi xuống, hỏi cô, "Tìm tôi có việc gì?"

Tần Nhạn Dư lúc này mới tới gần, đứng trước mặt anh, vô thanh vô tức nhìn anh chăm chú.

Vu Thần để mặc cô nhìn, biểu tình đạm mạc, "Không có việc gì thì trở về đi."

Tần Nhạn Dư quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ - cửa phòng đã được đóng lại.

Vu Thần nói, "Em ấy không nghe thấy đâu."

Tần Nhạn Dư lúc này mới yên tâm, chậm rãi nâng mắt nhìn anh.

Cô hít sâu một hơi, cố lấy hết can đảm sinh ra từ khoảnh khắc nhất thời xúc động này, cẩn thận lại thấp thỏm thổ lộ tâm sự suốt mấy năm nay của mình.

Cô nói, "Tôi thích anh, Vu Thần."

Không phải Vu tổng, mà là Vu Thần, giờ khắc này, mối quan hệ giữa bọn không còn là quan hệ trên dưới, mà là quan hệ bình đẳng.

Mặc dù trước khi ra gặp Tần Nhạn Dư, Vu Thần đã nghe Lăng Thanh nói cô thích mình, thế nhưng tới lúc nghe lời do chính chủ tự mình nói ra, anh vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Anh không hiểu lắm, anh cùng Tần Nhạn Dư tiếp xúc cũng không nhiều, đối với cô ấy, anh cũng chẳng tính là ôn nhu, vì cái gì Tần Nhạn Dư lại quay ra thích anh? Cô thích anh ở điểm gì mới được chứ?

Nhưng mà anh cũng không cần phải hiểu rõ.

Anh lãnh đạm nói, "Tôi biết rồi."

Tần Nhạn Dư nói tiếp, "Sở dĩ tôi nhằm vào Lăng Thanh, không phải bởi vì tôi bằng mặt không bằng lòng, mà là vì cậu ấy là người đầu tiên được anh quan tâm như vậy. Tôi ghen tị với cậu ấy, cũng lo lắng rằng đó là người mà anh thích, cho nên mới không nhịn được mà chán ghét cậu ấy."

"Cho nên?" Vu Thần hỏi ngược lại, "Cô cảm thấy cô không sai sao?"

"Không phải, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, không ai lại quý mến tình địch của mình cả. Tôi nhằm vào cậu ấy chỉ vì điểm này thôi, không có lý do nào khác."

Vừa nói, nước mắt cô vừa lã chã lưng tròng, "Tôi không hy vọng anh hiểu lầm tôi, cũng không hy vọng, anh sẽ vì chuyện này mà chán ghét tôi."

Vu Thần nhìn nàng rưng rưng nước mắt, trầm mặc một lát, lạnh nhạt nói: "Tần Nhạn Dư, tôi chán ghét cô là vì cô có ý nhắm vào em ấy, không phải nguyên nhân vì sao cô làm vậy."

"Vì cái gì mà cô lại có ý xấu với em ấy, việc này tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ cần biết điều cô làm khiến tôi rất không vừa lòng. Thích một người thì có thể đi tổn thương một người khác sao? Cô có thể ghen tị, có thể ghét hận, nhưng cô không nên vì thứ cảm xúc này mà ôm tâm tư xấu với em ấy. Em ấy không làm gì sai, và cũng không có trách nhiệm phải gánh vác hậu quả từ những cảm xúc tiêu cực của cô."

Tần Nhận Dư nghe vậy, ngẩn người nhìn anh, nhất thời nói không nên lời.

"Cô về đi, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa." Vu Thần bình tĩnh đuổi khách.

"Anh không thích tôi, phải không?" Tần Nhạn Dư hỏi.

"Không sai."

"Vậy anh thích cậu ấy sao?"

Vu Thần nghe vậy, bất giác liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ một cái, không trả lời.

Tần Nhạn Dư nhìn anh, cười khổ một tiếng, đây không phải đã rõ mười mươi rồi sao?

Anh ấy cự tuyệt tình cảm của mình, vậy mà tình cảm đối với Lăng Thanh lại chẳng hề che giấu.

"Tôi biết rồi." Tần Nhạn Dư thấp giọng nói, "Sau này tôi sẽ không tới quấy rầy anh như vậy nữa."

"Tốt nhất là như vậy." Vu Thần vẫn giữ nguyên ngữ điệu không chút cảm xúc.

Tần Nhạn Dư cuối cùng nhìn anh một cái, xoay người bước về hướng cửa phòng.

Chấp niệm của cô, chỉ trong một khắc này, đã dập nát.

Tình yêu thầm kín của cô, trong một khắc này, đã chết rồi.

Trong đầu Tần Nhạn Dư bỗng hiện ra cảnh tượng khi bọn họ mới gặp nhau.

Khi đó, cô vừa bước vào giới giải trí chưa lâu, ký hợp đồng với một công ty không uy tín, người đại diện lúc ấy cũng kiên quyết ép cô đi bồi nhà đầu tư uống rượu.

Cô đi một lần thì liền sợ hãi, không dám đi tiếp lần thứ hai. Cứ như vậy, cô và người đại diện ở bãi đỗ xe tranh chấp với nhau, cô đau khổ cầu xin, nhưng người đại diện vẫn không chịu buông tha.

Ngay lúc Tần Nhạn Dư chuẩn bị tuyệt vọng, một tia sáng đã chạm tới mặt cô.

Tần Nhạn Dư vĩnh viễn nhớ rõ những cảm xúc của mình khi ấy - đó là loại cảm giác khi nhìn thấy hy vọng giữa trăm bề tuyệt vọng, là loại tâm tình khát vọng kỳ tích sau lớp lớp khó khăn. (*)

[(*) Bản gốc ở đây có cụm từ 山重水复 lấy từ hai câu "山重水復疑無路,柳暗花明又一村。" (Sông khuất núi trùng ngờ tắt lối, Liễu xanh hoa thắm lại thôn xa) trong bài thơ Du Sơn Tây thôn của Lục Du. Cụm này mang ý nghĩa "nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng."

Từ: ]

Giữa những cung bậc cảm xúc ấy, cô nhìn thấy Vu Thần.

Một Vu Thần lạnh nhạt mà ẩn giấu sự ôn nhu, dung nhan tuấn mỹ, tựa hồ không dính bụi trần.

Vu Thần nhìn bọn họ, không biểu lộ dù chỉ một tia cảm xúc. Anh nói, "Có cần tôi giúp không?"

Tần Nhạn Dư liều mạng gật đầu. Vu Thần xuống xe, sau đó đưa cô đi.

Cô ngồi ở ghế sau, nhìn người trước mặt, lại nghe thanh âm nhàn nhạt của Vu Thần. "Cô xuống ở đâu?"

"Tới điểm đón xe là được rồi." Tần Nhạn Dư thấp giọng nói.

Vu Thần đồng ý.

Những áp lực cùng sự sợ hãi mà Tần Nhạn Dư vừa chịu đựng suốt cả đêm vừa rồi, tại một khắc này, rốt cuộc cũng chậm rãi tan đi.

Nước mắt cô bất giác chảy ra, cô vội vàng nói lời cảm ơn, cúi đầu xuống, trong lòng âm thầm khóc.

Vu Thần liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, khoảnh khắc tình cờ thấy cô khóc, anh nghĩ, người này khóc cũng không có gì xấu, thậm chí còn khá động lòng người, hẳn là sẽ thích hợp với những cảnh khóc.

"Tôi vừa nghe người đó nói, cô là diễn viên?"

"Đúng vậy." Tần Nhạn Dư nhỏ giọng trả lời.

"Ở công ty nào?"

Tần Nhạn Dư bèn ngoan ngoãn nói thật.

Vu Thần vừa nghe, liền biết cô hẳn là không có người quen trong giới, tuổi lại còn trẻ, kinh nghiệm xã hội không nhiều, thế nên mới bị lừa tới một công ty không đáng tin cậy như thế.

"Cũng không phải công ty tốt lành gì." Anh nhận xét.

Tần Nhạn Dư cúi đầu, thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Trước khi xuống xe, Vu Thần xoay người đưa danh thiếp cho cô, "Nếu thích thì liên hệ với người này đi, nói không chừng cô có thể chuyển qua công ty giải trí khác."

Tần Nhạn Dư sửng sốt.

"Tôi họ Vu. Cô có thể nói với anh ta rằng cô là do tôi đề cử."

Tần Nhạn Dư yên lặng nắm chặt danh thiếp trong tay, không ngừng nói lời cảm tạ. "Cảm ơn anh."

"Đừng khách khí, cô xuống xe đi."

Tối hôm đó, trong bóng đêm, Tần Nhạn Dư nhìn thật rõ những thông tin ghi trên tấm danh thiếp, cũng thấy được số điện thoại kia - dãy số đã thay đổi cả cuộc đời cô.

Cô cứ mãi nhung nhớ hình bóng Vu Thần của ngày hôm đó, và cũng vì chìm đắm trong những ký ức triển miên ấy mà bao năm vẫn yêu Vu Thần.

"Nhưng mà mối liên hệ giữa chúng tôi cũng chỉ có vậy." Vu Thần nói với Lăng Thanh, "Danh thiếp tôi đưa cho cô ấy là của Hoắc Kỳ, công việc liên quan tới nghệ sĩ đều do cậu ấy phụ trách, tôi không nhúng tay vào nên cũng không quan tâm."

"Hoắc Kỳ rất coi trọng cô ấy, giúp cô ấy bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cũng trực tiếp tuyển cô ấy về công ty. Tần Nhạn Dư từng tới tìm tôi một lần, nhưng tôi không ở đó, sau đó gặp lại thì cô ấy đã là người trong công ty rồi, tôi cũng không nói chuyện gì với cô ấy cả. Thành thật mà nói, tôi cũng không hiểu, cô ấy thích tôi ở điểm nào? Vì sao lại thích tôi?"

Lăng Thanh cảm thấy anh đúng là chẳng hiểu gì về tâm tình thiếu nữ cả, "Anh xuất hiện vào thời điểm cô ấy tuyệt vọng nhất, vừa cứu người ta khỏi miệng cọp xong lại mở cho người ta một tương lai mới, làm sao cô ấy không coi anh là thần được? Hơn nữa xét dung mạo và bối cảnh của anh, cô ấy thích anh quả thực là hết sức bình thường."

Vu Thần lắc lắc đầu, anh nói, "Không cần phải như thế."

Đối với Vu Thần, đó chỉ đơn giản là một lần thấy việc nghĩa thì hăng hái làm cực kỳ nhỏ bé không đáng nói mà thôi, không kể lúc ấy là ai, chỉ cần thấy người ta giãy giụa, kháng cự tới như vậy, anh đều ra tay giúp đỡ.

Đâu cần chỉ vì một lần giúp đỡ nhỏ bé không tốn chút công sức mà thích anh, lại còn thích suốt nhiều năm như vậy.

"Cô ấy hẳn vẫn nên thích người cũng thích mình, người đó sẽ quan tâm, yêu thương cô ấy, chứ không phải một kẻ căn bản không để cô ấy trong lòng."

"Tình cảm con người làm sao có thể dễ kiểm soát như vậy được? Có thể dùng lý trí để ép mình yêu ai, không yêu ai, như vậy có còn là tình yêu không?

Vu Thần nghe vậy, không khỏi nhìn về phía hắn.

Anh nhớ tới câu Tần Nhạn Dư hỏi mình, "Vậy anh thích cậu ấy sao?"

Anh không trả lời Tần Nhạn Dư, nhưng Tần Nhạn Dư lại nói, cô biết rồi.

Đáp án kỳ thật thực rõ ràng, chẳng có chút ý niệm không thừa nhận nào, thực chất, điều này giống như một lẽ đương nhiên vậy.

Chỉ là anh không muốn thừa nhận thôi.

Anh xác thật là thích Lăng Thanh, bằng không, cũng không đến mức Lăng Thanh vừa mới tiến tổ đã gấp không chờ nổi mà tới xem hắn.

Nhưng mà, anh cũng không rõ ràng, Lăng Thanh liệu có phải cũng thích anh hay không.

Anh luôn nhìn không thấu Lăng Thanh.

Hắn tựa hồ rất thích anh, sẽ trêu chọc anh, sẽ cố ý chọc anh tới phát cáu, sẽ cùng anh hôn môi ôm ấp, cũng sẽ nói những lời dễ nghe để dỗ dành anh.

Nhưng hắn cũng tựa hồ không thích anh tới như vậy, khi cả hai buộc phải tách ra, hắn cũng không có vẻ gì là luyến tiếc, bị người ta nhằm vào cũng sẽ không nói cho anh biết, đã vậy còn cự tuyệt cùng anh thực hiện nghĩa vụ chồng chồng.

Vu Thần cảm thấy, dường như không có mình thì Lăng Thanh vẫn có thể tiếp tục sống tốt như vậy.

Cho nên anh không thể nhìn thấu Lăng Thanh, cũng không dám suy đoán, rốt cuộc, tình cảm hắn dành cho anh là như thế nào.

Lăng Thanh thấy anh không nói gì, tựa hồ đang xuất thần suy nghĩ gì đó, bèn nghiêng đầu hỏi anh, "Đang nghĩ gì thế?"

Vu Thần cười một chút, xua đi những suy nghĩ trong đầu, nói với hắn, "Đang nghĩ những chuyện tình cảm này, thật là khó đoán mà."

"Thế thì đừng đoán nữa, dù sao anh cũng không thích Tần Nhạn Dư, cứ như vậy đi."

Vu Thần gật đầu.

Anh có suy đoán nữa cũng vô dụng, ở phương diện cảm tình, Lăng Thanh thông minh hơn anh nhiều.

Hắn không muốn tự hiểu rõ ràng, thậm chí, dù có tiến lại gần tình cảm này hơn nữa, anh cũng chẳng thế hiểu thấu nó.

Tuy vậy, anh có thể khẳng định được một điều, đó là ít nhất thì trước mắt, Lăng Thanh vẫn muốn cùng anh bên nhau, cũng thực sự nỗ lực muốn gần gũi với anh hơn.

"Ngủ thôi." Vu Thần nói.

Lăng Thanh gật đầu.

Vu Thần nằm xuống, duỗi tay ôm hắn, lại không cam lòng mà hỏi, "Đêm nay có thể lái xe không?"

Lăng Thanh: . . . .

"Anh là người mẫu xe đấy à? Sao ngày nào cũng nghĩ đến xe thế?"

"Nếu làm người mẫu xe mà có thể lái xe mỗi ngày thì tôi cũng cam tâm tình nguyện."

Lăng Thanh:......

Lăng Thanh bất đắc dĩ, "Tôi không muốn. Anh mau đi ngủ đi, mới ban ngày ban mặt, toàn suy nghĩ linh ta linh tinh."

Vu Thần thở dài, ôm người kia chặt thêm một chút, thấp giọng nói, "Vậy tới buổi tối tôi lại hỏi lại, xem lúc đó cậu có nguyện ý hay không."

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh cảm thấy dường như hắn đã dạy hư người này tới mức tàn nhẫn rồi, rõ ràng khi hắn mới xuyên tới đây, Vu Thần và nguyên chủ còn phân phòng ra ở riêng, một chút cũng không muốn cùng hắn có bất cứ tiếp xúc thân mật nào.

Giờ thì hay rồi, hôm nào cũng nhớ thương việc lái xe, ai không biết còn tưởng anh thành công lái thay hắn rồi!

Việc này thật sự là do tôi quá nhiệt tình với anh rồi!

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều, Lăng Thanh lại tiếp tục đi quay phim.

Tần Nhạn Dư xin nghỉ nửa ngày, nói rằng cô thấy không khỏe, Lăng Thanh đoán hẳn là do tâm lý cô không thoải mái đi.

Rốt cuộc, tình yêu thầm lặng biết bao năm bỗng một ngày tan vỡ, nói không khổ sở, vậy hẳn là dối lòng.

Vì vậy, hắn cũng có thể hiểu được, bèn thương lượng với đạo diễn để những người khác quay ngoại cảnh trước, thế vào thời gian quay của Tần Nhạn Dư.

Đến khi buổi quay trong ngày kết thúc, Lăng Thanh rời trường quay, về phòng thay đồ để tẩy trang, liền nghe Chung Hoán nói, "Tối nay tôi tới tìm cậu."

"Ngày mai đi." Lăng Thanh nói.

"Vì sao?" Chung Hoán không muốn, "Hôm nay cậu bận việc gì à?"

"Tôi đi gặp giai nhân."

Chung Hoán: ? ? ? ?

"Giai nhân nào cơ? Tần Nhạn Dư, Khương Oánh Oánh hay là người nào khác?"

Lăng Thanh "Chậc" một tiếng, "Đương nhiên là gặp trúc mã của tôi rồi."

Hắn vỗ vỗ bả vai Chung Hoán, "Đoàn phim của chúng ta còn có người nào đẹp hơn anh ta sao?"

"Có tôi nè!" Chung Hoán rất không biết xấu hổ nói, "Cậu không thấy tôi cũng rất đẹp trai à?."

Lăng Thanh vẻ mặt tiếc hận, "Không nghĩ tới nha, cậu còn trẻ như vậy mà đã mù rồi."

Chung Hoán: ! ! ! !

"Có cậu mù ấy! Tôi soái tới thế cơ mà! Tôi xuất đạo chính là nhờ vào gương mặt này đấy nhé, tôi là người đẹp nhất đoàn phim chúng ta đó cậu có biết không?!"

Chung Hoán cả giận nói, "Cậu bị cái tính tự luyến của bản thân làm mờ mắt rồi, bỏ đi mà làm người."

"Cậu bỏ đi mà làm người thì có ấy, rõ là cái đồ mèo khen mèo dài đuôi." Lăng Thanh cười cười, "Đi đây, tối mai gặp nhé."

Vừa mới ra tới bên ngoài, hắn đã nhìn thấy Vu Thần đứng ngoài cửa. Thấy hắn đi ra, anh kề sát lại mà hỏi, "Tôi còn chưa đi, cậu đã sắp xếp xong cả lịch trình tối mai rồi cơ à. Vu phu nhân, cuộc sống về đêm của cậu thật là phong phú quá nhỉ?."

Lăng Thanh thiếu chút nữa lại không nhịn được cười.

Thấy xung quanh không có ai, hắn bèn nhéo nhéo mặt Vu Thần. Vu Thần loáng cái đã bắt được tay hắn, "Ai cho phép cậu tối mai cùng cậu ta gặp nhau?"

"Tôi cũng đâu có muốn gặp cậu ta, không phải là vì anh không ở đây nữa sao."

—— Ngày mai Vu Thần phải trở về rồi.

"Tôi không ở đây thì cậu đi tìm người đàn ông khác luôn à?"

"Vậy tôi đi tìm phụ nữ nhé?' Lăng Thanh nói.

Vu Thần: . . . .

Vu Thần cảm thấy hắn nhất định là muốn mình tức chết mới vừa lòng đây mà!

Lăng Thanh thấy anh lại bị mình chọc tới phát giận rồi, vội vàng dỗ dành, "Được rồi được rồi, không trêu anh nữa. Anh cũng đừng để tâm, chỉ là công việc thôi, chúng tôi đối diễn với nhau trước thì hôm sau khởi quay sẽ thuận lợi hơn, nói không chừng còn có thể quay xong trước thời hạn nữa đấy. Đến lúc đó, cũng coi như là tiết kiệm chút tiền cho anh."

"Suy cho cùng, chi phí máy móc, đạo cụ dùng trong một ngày không thấp đâu."

"Vậy hẳn là tôi phải cảm ơn cậu nhỉ?"

"Cần gì chứ, tiết kiệm tiền cho anh chẳng phải cũng là tiết kiệm tiền cho tôi sao?"

Hắn nâng bàn tay đang nắm tay mình của Vu Thần, thừa dịp không có ai, hôn phớt một cái, "Hai ta cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau."

Vu Thần trở tay nhéo tay hắn một chút, "Cậu xem cái miệng cậu kìa, nói một câu cùng thành quỷ lừa người."

"Không lừa anh." Lăng Thanh cười nói. "Tôi luyến tiếc lắm."

Vu Thần lúc này mới cười một chút, vừa lòng nói, "Đi thôi, tới lúc ăn cơm rồi."

Đêm hôm đó, Vu Thần quả nhiên lại hỏi hắn trước khi đi ngủ, "Đêm nay có thể làm không?"

Lăng Thanh không chút do dự nói, "Không thể."

Vu Thần rút di động ra, cho hắn xem lịch trên di động, sau đó ở trước mặt hắn mà đếm đếm, "Còn 17 ngày nữa để lái xe."

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh khó có thể tin mà nhìn về phía anh, "Anh lại còn tính ngày nữa cơ à."

"Vì cậu không muốn tự mình bật đèn xanh, nên tôi chỉ còn cách đếm ngược xem tới khi nào mới hết đèn đỏ thôi."

Lăng Thanh: . . . .

"Trước kia anh đâu có như vậy."

"Cho nên chúc mừng cậu a, Vu phu nhân, cậu thành công thay đổi tôi rồi đó. Có vui không?" Vu Thần nói.

Lăng Thanh đôn phiu so good cho lắm, hắn không muốn nằm dưới, càng không muốn sinh con!

"Anh như vậy dễ mất mị lực lắm đó." Hắn khuyên nhủ, "Anh phải cao lãnh hơn một chút, đổi xử với tôi lạnh lùng hơn một chút, thế thì tôi mới theo đuổi anh được. Không thể mỗi ngày đều nghĩ tới việc lái xe như thế đâu hiểu không?"

Vu Thần không cho là phải, "Nam nhân đã kết hôn thì cần gì mị lực chứ, còn không bằng muốn đời sống sinh hoạt phong phú."

Lăng Thanh nháy mắt nằm bẹp xuống, hắn không muốn Vu Thần y hệt tiểu hoàng xa thế này đâu, hắn muốn Vu Thần phiên bản gốc cao ngạo, thoạt nhìn băng thanh ngọc khiết kia cơ.

Vu Thần nhìn vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của hắn, cúi đầu nói, "Tôi thực mong chờ đó ~"

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh cuộn cuộn chăn lại, "Hôm nay anh ngủ một mình đi."

Vu Thần nhìn động tác của hắn, haha nở nụ cười, duỗi tay ôm lấy hắn từ phía sau, cảm thấy hắn thật đúng là càng ngày càng đáng yêu.

Lăng - càng ngày càng đáng yêu - Thanh cuối cùng cũng không địch nổi Vu Thần phiên bản tiểu hoàng xa, cuối cùng vẫn cùng anh đắp chung một cái chăn, chỉ là trước khi đi ngủ nằm véo anh nửa ngày.

Vu Thần cũng không tức giận, ôm hắn cứ mặc hắn véo, dù sao Lăng Thanh véo cũng chẳng đau.

Sáng sớm hôm sau, Vu Thần đưa Lăng Thanh tới phim trường, rồi lái xe chuẩn bị trở về.

Lăng Thanh vẫy vẫy tay với anh, "Đi đường cẩn thận."

"Ừ, khi quay phim nhớ chú ý nghỉ ngơi."

"Tôi biết rồi."

"Tối nay cậu xong việc thì nhắn WeChat cho tôi." Anh nói xong, lại bổ sung, "Càng nhanh càng tốt nhé."

Lăng Thanh mỉm cười, khẽ gật đầu, dựa vào cửa kính xe nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, so với bọn họ, anh quan trọng hơn nhiều ~"

Vu Thần lúc này mới vừa lòng xoa xoa đầu hắn, "Tôi đi nhé."

"Không hôn một chút sao?" Lăng Thanh hỏi anh, "Nụ hôn chia tay ấy."

Vu Thần cười cười ghé sát lại, hôn hôn bờ môi hắn, lại ôn nhu hôn tiếp cái nữa, lưu luyến không rời nhìn hắn, bảo hắn đi trước.

Anh nhìn Lăng Thanh đi xa, sau đó mới khởi động xe, quay trở về.

Tần Nhạn Dư mãi đến buổi chiều mới xuất hiện, ngay cả sau khi hóa trang cũng có thể nhìn ra cô không có chút tinh thần nào.

Chung Hoán cầm kịch bản đứng gần Lăng Thanh, "Nữ chính đoàn chúng ta làm sao thế? Vừa nhìn đã thấy uể oải ỉu xìu, còn có chút buồn bã nữa chứ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.