Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 53



[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Lăng Thanh hỏi cậu: "Hiện tại em đang ở đâu?"

"Ở buồng vệ sinh, anh ấy kêu mấy người bạn của ảnh theo em đi WC, lát nữa là em phải trở về rồi, hu hu hu."

"Ý anh hỏi là địa chỉ quán bar ở đâu."

Lăng Thanh đè lại huyệt thái dương, cảm thấy hai người em này của mình khác biệt đúng là quá lớn.

Cứ như vậy mà đem Lăng Bạch trả về "vị trí cũ", hai vị kia ở Lăng gia có nguyện ý hay không hắn không biết, nhưng nếu hắn là ba mẹ bên Thư gia, nhìn thấy con trai của mình từ Thư Đồng biến thành Lăng Bạch, phỏng chừng hai mắt tối sầm, lệ rơi đầy mặt mất.

Bởi vì người bọn họ nhận lại chính là một " mặt hàng lỗi"!

Lăng Thanh trong lòng nhịn không được thay Thư gia đồng tình rơi nước mắt.

Lăng Bạch lúc này mới phản ứng lại, đem tên cùng địa chỉ quán bar báo cho anh mình.

Điện thoại đầu bên kia truyền đến tiếng đập cửa, Lăng Bạch cố gắng đè nén thanh âm: "Bọn họ bắt em trở về chỗ kia, em không muốn đi."

"Nói em bị tiêu chảy."

Lăng Thanh nói xong, hướng Vu Thần báo địa chỉ mà Lăng Bạch cung cấp: "Đi nơi này."

"Là Lăng Bạch gọi?" Vu Thần hỏi

Lăng Thanh gật đầu.

Vu Thần không quá nguyện ý: "Lăng Bạch không phải ở cùng Tô Việt sao? Tô Việt cũng sẽ không hại cậu ta, còn quan tâm cậu ta làm gì?"

Lăng Thanh cười lên một tiếng, duỗi tay sờ sờ mặt anh.

Vu Thần có chút không quen mà lảng tránh, Lăng Thanh bất mãn: "Sao lại trốn chứ!"

"Không phải anh mới kêu em trốn sao ?" Lăng Bạch ủy khuất lên tiếng

"Không có nói em." Lăng Thanh hướng cậu bồi thêm: "Em, ở bên đó trước tự mình cầm cự đi, anh sẽ đến ngay."

"Anh nhớ nhanh lên một chút a!"

"Biết rồi." Lăng Thanh chuẩn bị ngắt điện thoại, Lăng Bạch ở bên kia cố tình nói chen vào: "Anh đừng tắt điện thoại, lỡ như Tô Việt lát nữa thay đổi địa điểm thì em biết phải làm sao."

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh cảm thấy khó được bây giờ đầu óc cậu ta vẫn có chút tỉnh táo như vậy.

Không phải đã bị ép uống rất nhiều rượu sao?

Vậy mà không say?!

"Được." Lăng Thanh trấn an đáp.

Hắn đem điện thoại cất vào trong túi, lại nhìn đến sắc mặt không được tốt lắm của Vu Thần, kề sát vào anh hỏi: "Không vui hả?"

Vu Thần đương nhiên là không vui, kèo thơm mới lập còn chưa kịp "xơi" thì biến mất, mẹ nó ai mà có thể vui cho nổi.

Tên Lăng Bạch này hôm nay tới công chuyện với anh!

"Tô Việt không phải là người tốt, nhưng người kia là Tiểu Bạch, hiện tại tôi không đến đó, vạn nhất cậu ấy xảy ra chuyện, tôi lấy gì để đền cho cha mẹ bên Thư gia đây?"

Thư gia người ta thật vất vả mới nuôi dạy được một đứa trẻ tốt như Thư Đồng, hiện tại cũng sắp mất luôn, chẳng lẽ ngay cả một đứa con ngốc như Lăng Bạch họ cũng không có, này có hơi bị thảm đó."

Vu Thần nhíu nhíu mày, do dự nói: "Tô Việt hẳn là sẽ không gây thương tổn cho cậu ấy, trước giờ hắn vẫn luôn ngụy trang khá tốt trước mặt Lăng Bạch."

"Đó là trước kia, hiện tại chưa chắc."

Vu Thần thở dài, lại nhìn về phía Lăng Thanh: "Hiện tại tôi mặc kệ Lăng Bạch, ngược lại cậu thì bắt đầu quan tâm lo lắng cho cậu ta."

Lăng Thanh bật cười nhìn Vu Thần, cố ý trêu ghẹo: "Nếu như anh muốn lo, tôi nhường anh là được mà."

"Đừng." Vu Thần lập tức cự tuyệt: "Tôi đối với việc quản cậu ta không chút hứng thú."

Anh nhìn thoáng qua Lăng Thanh: "Tôi quan tâm mỗi cậu là đủ rồi, một mình cậu thôi cũng đã khiến tôi hao tâm tổn sức, làm gì còn tinh lực chạy đi quản người khác."

"Vậy cục cưng đến đây hôn hôn một cái đi." Lăng Thanh nói: "Chừa cái tội vừa rồi còn dám tránh né tôi."

Vu Thần cười cười: "Tôi có chút không quen."

Thế nhưng đến lúc dừng đèn đỏ, Vu Thần vẫn tranh thủ thời gian dừng xe, nghiêng người qua hôn Lăng Thanh một cái, còn đầy ý vị mà bồi thêm: "Cậu hôn tôi, tôi khẳng định không né."

"Mơ đi!" Lăng Thanh không chút khách khí.

Vu Thần nhéo nhéo mặt hắn: "Chờ lát nữa dẫn được Lăng Bạch ra ngoài rồi, để cho cậu ta tự về, tôi đưa cậu trở lại khách sạn."

"Anh là đang sợ "Túy Ông chi ý bất tại tửu"."

"Đương nhiên, tôi là lo cho "hồ sơn thủy chi gian" của mình."

(Nguyên văn tác giả đã lồng ghép hai câu thơ trong bài Túy ông ca -Nguyễn Khuyến vào đoạn đối thoại của hai bạn trẻ.

Túy ông chi ý bất tại tửu

Nhi tại hồ sơn thủy chi gian.

Tức là Túy ông uống rượu nhưng say chẳng phải do rượu, mà là say cảnh núi non sông nước trước mặt mình.

Vu Thần là sợ Lăng Bạch không say rượu mà say vợ mình :>.

Câu nói: "Đương nhiên, tôi là lo cho "hồ sơn thủy chi gian" của mình." Chính là nỗi lo của một ông chồng có cậu vợ quá đẹp: Tôi chính là sợ cậu ta say mê thiên hạ của tôi~

Kết lại: Vu Thần chính là đồ u mê vợ!)

Lăng Thanh cười một cái, hắn cảm thấy Cá Nhỏ nhà mình thật là đáng yêu hết biết.

Có điều trong lúc bọn hắn bên này ngọt ngào thân mật, bên kia Lăng Bạch sắp trụ không nổi nữa rồi.

Đám bạn của Tô Việt gõ cửa hết nửa ngày trời, cuối cùng hết kiên nhẫn bắt đầu lấy chân đạp, Lăng Bạch hết cách đành phải mở cửa theo bọn họ trở về.

Tô Việt thấy cậu trở lại, cười nói: "Đi lâu như vậy à, anh còn tưởng rằng em không muốn nhìn thấy anh nữa nên đã trốn luôn rồi chứ."

Lăng Bạch nhìn anh ta, không nói gì.

Đám bạn kia ở phía sau đẩy cậu, Lăng Bạch bước đi lảo đảo, vô thức bị đẩy đến ngồi xuống bên cạnh Tô Việt.

Tô Việt lần nữa cầm ly rượu hướng về phía cậu: "Cầm đi, anh đặc biệt pha cho em đó."

Lăng Bạch không muốn uống, quay đầu nhìn Tô Việt: "Em muốn đi về."

Anh ta mặt không đổi sắc: "Không về được đâu, trường học đóng cửa rồi."

"Vậy thì không đi về trường."

"Em muốn về nhà."

"Đừng vội." Tô Việt ở bên cạnh cười nói: "Chúng ta đã lâu như vậy không gặp nhau, em không muốn cùng anh trò chuyện thêm chốc lát sao?"

Những người gần đó lập tức phụ họa: "Đúng đó Lăng Bạch, cậu trốn anh Việt lâu như vậy rồi, cậu là có ý gì đây?"

"Làm sao rồi, giận dỗi gì anh Việt à? Đây cũng đâu phải chuyện gì to tát, nói rõ ràng với nhau là được mà. Cậu hiện tại như thế, giống như muốn anh Việt mở miệng xin lỗi cậu vậy."

Lăng Bạch bất đắc dĩ: "Anh Việt, em không phải muốn trốn tránh anh, chỉ là gần đây có chút việc, không có thời gian thôi."

"Vậy vừa hay hôm nay chúng ta gặp nhau, anh với em cùng nhau tâm sự."

Lăng Bạch ủy khuất nói: "Anh không thể để em về nhà trước hả? Chờ em về đến rồi lại cùng anh gọi điện thoại tán gẫu, không phải cũng giống nhau sao?"

Cậu nhìn Tô Việt: "Nếu anh thật sự thích em như lời anh nói, anh nên tôn trọng em mới phải."

Tô Việt khẽ cười một tiếng, đôi mắt sáng ở dưới ánh đèn tuyệt nhiên lại không mang bất kỳ ý cười nào :"Tiểu Bạch, tuy anh thích em, nhưng em lại chơi trò trốn tìm với anh lâu như vậy, anh rất khó chịu."

"Anh khó chịu thì không chịu thả em về?" Lăng Bạch hỏi: "Em cũng đã uống nhiều như vậy, ngồi đây cũng đã lâu lắm rồi, anh vẫn không để em về, anh là không tính cho em trở về nữa đúng không?"

"Đương nhiên không phải vậy."

"Vậy hiện tại để cho em đi về!" Lăng Bạch lập tức đứng dậy muốn ra ngoài.

Kết quả cậu còn chưa đi được tới cửa đã bị bọn người của Tô Việt xách về vị trí cũ, một lần nữa ấn xuống, ngồi bên cạnh Tô Việt.

Lăng Bạch tức giận: "Anh có ý gì? Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?"

"Không muốn thế nào cả." Tô Việt nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói: "Thật ra vấn đề là ở em, em đột nhiên nói không để ý tới anh thì liền không thèm đoái hoài đến anh nữa, tại sao chứ? Anh làm gì chọc cho em không vui? Trước đó anh còn cứu em mà? Em thì hay rồi, nói trở mặt liền lập tức trở mặt. Đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy, em cảm thấy thích hợp sao?"

Lăng Bạch nghe Tô Việt mở miệng nhắc đến chuyện này, nộ khí trong lòng ngay tức khắc bộc phát: "Đúng là không biết xấu hổ, đám người kia căn bản là do anh sắp xếp hết, anh vậy mà cho người đánh tôi!"

"Oan cho anh quá." Tô Việt kinh ngạc: "Tiểu Bạch, có phải đã có người nói với em mấy lời này, cố ý châm ngòi ly gián tình cảm tốt đẹp của chúng ta hay không? Bằng không sao em lại có thể nghĩ về anh như vậy được chứ?"

Lăng Bạch hừ một tiếng: "Không có ai châm ngòi hết, từ lúc bắt đầu đều là do một tay anh tạo dựng nên: cố ý cho người đánh tôi, sau đó vào vai anh hùng cứu lấy tôi, đùa giỡn tôi như vậy anh cảm thấy rất thú vị sao Tô Việt?"

Tô Việt nghe vậy thì buông tay, rất vô tội mà trả lời: "Em hiểu lầm anh rồi."

"Em hỏi hết những người đang ngồi đây đi, anh là loại người này sao? Anh thích em như vậy, đối với em tốt biết bao nhiêu, sao anh lại cho người đánh em được."

"Đúng vậy Lăng Bạch, anh Việt tuyệt đối không phải loại người này đâu."

"Lăng Bạch, cậu hiểu lầm anh Việt rồi."

Đám bạn của Tô Việt rất cực lực mà "hát đệm" vào.

Lăng Bạch có ngu mới tin: "Vậy anh vì sao không sớm không muộn lại cứ cố tình ngày đó, giờ đó, khắc đó mà xuất hiện, anh không thấy quá trùng hợp sao ?"

"Cái này gọi là duyên phận." Tô Việt lần nữa ấn ấn vai cậu: "Là bởi vì hai người chúng ta thực sự có duyên, cho nên hôm đó anh mới đặc biệt nhớ em, muốn gặp em cho bằng được, vừa vặn lại cứu được em."

Lăng Bạch không tin. Nhưng hiện tại, cậu cảm thấy mình hẳn là nên giả vờ tin tưởng Tô Việt.

"Thật vậy sao?"

"Đương nhiên là thật rồi."

"Vậy vì sao hôm nay còn làm khó em?"

"Em liên tiếp nhiều ngày như vậy không thèm để ý đến anh, lại còn trốn tránh anh, anh có thể không tức giận được sao? Anh giận em như vậy, khó tránh khỏi sẽ giận chó đánh mèo, nên mới khiến cho em sợ."

"Vậy bây giờ cho em về nhà đi." Lăng Bạch thuận thế nói: "Anh cứ như vậy, vừa nãy thật sự dọa em sợ đó."

"Được, ngồi với anh thêm chút nữa, anh đưa em về nhà."

Lăng Bạch thực không muốn để anh ta đưa cậu về, nhưng trước mắt tốt hơn hết là cứ đồng ý đi, Lăng Thanh chắc cũng sắp đến rồi.

Vì thế cậu cường điệu nói: "Nhưng anh không được ép em uống rượu nữa."

Tô Việt lại cười, quay đầu về phía bàn, tay chậm rãi nâng lên ly rượu chính mình đã chuẩn bị cho cậu: "Một ly cuối thôi, em cùng anh uống một chút, coi như chúng ta hòa nhau không ai giận ai nữa."

Tô Việt miệng nói, tay cũng linh hoạt cầm lên một ly rượu khác.

Lăng Bạch lo lắng có trá, hướng hắn nói một câu: "Em muốn uống ly của anh."

Tô Việt đem ly rượu trong tay mình đưa cho cậu.

Lăng Bạch lúc này mới yên tâm cùng anh chạm ly, uống cạn rượu.

Tô Việt thật ra lại không hề uống, đem ly rượu đặt lại trên bàn.

Lăng Bạch khó hiểu: "Sao anh không uống?"

"Rượu này là rượu trắng, anh bị dị ứng." Tô Việt qua loa giải thích.

Lăng Bạch trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn là không dám nói tiếng nào.

Cậu lúc này cũng không còn sốt sắn muốn rời đi nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Tô Việt, nhìn bọn họ chơi xúc xắc.

Tô Việt cũng thôi không ép cậu uống rượu, dương dương tự đắc cùng bọn người kia chơi rất vui.

Lăng Bạch nhìn Tô Việt, càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề, nhưng chính mình cũng không rõ chỗ nào có vấn đề, thẳng đến khi cảm nhận được toàn thân dần trở nên khô nóng, Lăng Bạch mới chân chính bừng tỉnh.

Cậu gấp gáp đứng lên: "Em muốn đi WC."

Nhưng lại bị Tô Việt nhanh hơn một bước, túm chặt lấy: "Em vừa mới đi xong."

"Em đau bụng quá, ban nãy cũng đau, bị tiêu chảy rồi." Lăng Bạch nỗ lực tìm lý do thoát thân cho mình.

Tô Việt nắm lấy tay cậu, khẽ cười: "Tiểu Bạch, tay của em rất nóng a."

Lăng Bạch nghe đến lời này gấp đến độ lập tức rút tay về, nhưng Tô Việt cố tình giữ chặt không buông.

Tô Việt chậm rãi đứng lên, ánh mắt quét đến khuôn mặt dần đỏ lên của cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch, sao mặt em lại đỏ như vậy? Uống say rồi sao? Hay là do trong phòng quá nóng?"

Lăng Bạch không biết nên trả lời như thế nào.

Một người bạn của Tô Việt nhanh miệng thay cậu hồi đáp: "Đại khái là say rồi đi, anh Việt, anh mau mau dẫn người ta đi nghỉ ngơi đi."

Lăng Bạch lắc đầu ngoay ngoảy: "Tôi không có say."

"Em say rồi, vừa nãy uống nhiều như vậy mà." Tô Việt nói: "Đi thôi, anh đưa em về, không phải em muốn về nhà sao? Anh đi với em."

Lăng Bạch nào dám để anh ta đưa đi, giãy giụa cự tuyệt: "Không cần, em tự về là được rồi."

"Vẫn là để anh đưa em về đi. Em uống nhiều như vậy, không an toàn chút nào."

Lăng Bạch thầm nghĩ, chỉ có đi cùng anh thì tôi mới không an toàn á!

Cậu quả thực không biết nên làm gì bây giờ, ở cùng một chỗ với Tô Việt nhất định là không được, nhưng cứ như vậy mãi thì cũng không phải là cách.

Lăng Bạch nôn nóng không thôi, Lăng Thanh đâu, sao giờ này còn chưa tới?

Lăng Bạch một bộ gấp rút, trái lại Tô Việt thực bình tĩnh, đảo mắt nhìn khắp người cậu.

Tựa hồ như muốn đem hết dáng vẻ chật vật đáng thương, muốn giãy giụa trốn đi nhưng lại không thoát được của cậu thu vào tầm mắt.

Hắn nhìn đủ rồi, lúc này mới duỗi tay ôm lấy bả vai Lăng Bạch: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Lăng Bạch mơ hồ cảm thấy, nơi Tô Việt vừa chạm qua nóng rát như sắp bốc hỏa. Cậu liều mạng giãy giụa, nhưng hiện tại yếu ớt không chút sức, chỉ có bị Tô Việt đẩy đi.

Mắt thấy nguy hiểm cận kề, Lăng Bạch gấp đến độ la lớn: "Anh, anh ơi!"

Cuộc gọi giữa cậu và Lăng Thanh còn chưa tắt, di động vẫn nằm im trong túi, cậu không ngừng gọi "Anh", hy vọng Lăng Thanh bên kia nghe thấy sẽ đến nhanh một chút.

Tô Việt tưởng là cậu gọi mình, cười nói: "Không phải anh ở đây rồi sao, sợ cái gì, đừng sợ, anh sẽ thương em mà."

Tô Việt nói dứt câu, những người ngồi bên trong lập tức phá lên cười, nhìn Lăng Bạch đầy thích thú.

Tô Việt kéo cửa phòng ra, cửa còn chưa hoàn toàn mở ra hết, bên ngoài đột nhiên vói vào một bàn tay, trực tiếp túm chặt lấy Lăng Bạch giờ phút này đang bị giữ chặt trong lòng anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.