Biên kịch Ngô nhìn rồi thở một hơi thật dài, cảm thấy nam chính đoàn mình vẫn là ổn nhất.
Lão Ngô: 【Đề cử cho bà một người diễn viên, Lăng Thanh. Lần sau tranh thủ mời cậu ta về đóng phim của bà thử đi, người vừa đẹp trai, tốt tính, lại còn rất là chuyện nghiệp, chả có gì để mình phải lo cả. 】
Lão Chu: 【????? Ủa alo tự nhiên mắc gì khoe dới tui? Dìm trong tăm* đây này! 】
(*Câu gốc là "扎铁呢,老心", tác giả đảo chữ từ câu đúng là 扎心了,老铁, có nghĩa là "đâm trúng tim tui rồi, người anh em ơi. Mình edit thành dằm trong tim -> dìm trong tăm)
(Di: Tui không biết có phải là bug không nhưng mà chương trước cả biên kịch Ngô lẫn bạn của bả đều là nữ, nhưng mà chương này trong raw và cv đều để Lão Ngô và Lão Chu.)
Biên kịch Ngô:....
Biên kịch Ngô cảm thấy bà bạn già của mình đúng là quá thảm.
Lăng Thanh và Dương Văn Văn tập dợt lại thêm một lần nữa thì Chu Tiểu Xuyên kêu bọn họ lại bắt đầu chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
Hai người cùng nhau đi qua đó, Dương Văn Văn lẽ phép gật đầu chào hỏi với Chu Tiểu Xuyên, sau đó dưới sự chỉ huy của đạo diễn, cô khẽ nhắm mắt lại, hơi cúi đầu xuống, tìm kiếm ấp ủ cảm xúc.
Lăng Thanh cũng đi đến vị trí được chỉ định, sau đó nghe thấy Chu Tiểu Xuyên hô lên: "Ba, hai, một, action!"
Sau tiếng "action", Dương Văn Văn cũng ngẩng đầu lên, nhưng lúc này trên mặt cô không còn là vẻ dịu dàng ngoan hiền nữa, mà toàn là nét tự tin, năng động, tràn đầy sức sống.
Lăng Thanh khá ngạc nhiên, trước kia hắn còn thấy lạ sao mà đạo diễn Chu lại tuyển cô gái nhu mì như con thỏ trắng này vào vai Lưu Thiến mạnh mẽ bốc đồng nhỉ, nào ngờ Dương Văn Văn nhập vai diễn cũng ra hình ra dạng đấy.
Không nhìn ra, cô bé này đúng là rất thích hợp làm diễn viên.
Hắn đi tới và nói phần thoại của mình với Dương Văn Văn.
Dương Văn Văn cười đáp, thế nhưng nụ cười này cũng nhanh chóng nhạt dần.
"Đường Đường, con người chúng ta sống là phải biết nhìn về phía trước, em thật sự không muốn nhìn anh cứ chôn vùi mãi trong quá khứ như bây giờ đâu. Quay lại trường, chúng ta tiếp tục đi học, rồi tiếp tục nộp hồ sơ đi thực tập, có được không anh?"
Lăng Thanh từ chối: "Chuyện ba mẹ anh còn chưa giải quyết xong, bây giờ mà không tìm cách giải quyết thì sau này muốn tìm sự thật lại càng khó khănkhăn."
"Nhưng cái mà anh gọi là sự thật đó đang ở đâu? Sự thật được phơi bày rồi mà anh vẫn không tin à?"
"Ba mẹ của anh, anh hiểu rõ, họ không phải là loại người đó, cái mà tất cả mọi người coi là sự thật, đối với anh nó chỉ là điều giả dối được dựng lên để che đậy cho chân tướng đằng sau mà thôi!"
Dương Văn Văn thở dài như thể cô có điều muốn nói, nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
Cô đành phải tiếp tục khuyên nhủ, càng cố thuyết phục, nước mắt cô càng không nhịn được từ khóe mi lăn dài.
Chu Tiểu Xuyên vội vàng hô cut: "Dương Văn Văn, cảm xúc tới hơi sớm, bây giờ chưa tới lúc khóc đâuđâu."
Dương Văn Văn gật đầu: "Xin lỗi đạo diễn, em nhất thời không khống chế được cảm xúcxúc ạ."
"Không sao, cô nghỉ một chút để bình tĩnh đi, rồi mình bắt đầu lại."
Dương Văn Văn lau nước mắt ngay lập tức, một lần nữa lấy lại tâm trạng.
Có lẽ là do tâm lý khẩn trương, nên lần này rõ ràng cô không được tự nhiên như lần trước.
Chu Tiểu Xuyên lại lần nữa hô "cut", đi qua nghiêm túc hướng dẫn cô.
Dương Văn Văn gật đầu, hai tay bất giác nắm chặt góc áo mình.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Lăng Thanh thầm nghĩ đây đúng là sự bất ổn của người mới, có thể ở giây phút nào đó họ thể hiện cực kỳ tốt, làm lóa mắt bạn.
Cũng có thể ở thời điểm nào đó, thực lực đột nhiên giảm mạnh, cho bạn hết hồn, muốn nước mắt em rơi trò chơi kết thúc luôn.
Dương Văn Văn đây là lần đầu đóng phim, nên chuyện này xảy ra cũng là lẽ thường thôi.
Nhưng Dương Văn Văn rõ ràng không thấy vậy, bản thân cô hướng nội, bị Chu Tiểu Xuyên nhắc nhở hai lần liền tự trách là do mình diễn không tốt, làm liên lụy tới Lăng Thanh, và ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn phim, càng nghĩ, cảm xúc cô càng chùn xuống.
Chu Tiểu Xuyên thấy cô căng thẳng thì kêu cô ra ngoài nghỉ ngơi thả lỏng cho thoải mái, rồi hai mươi phút sau lại quay tiếp.
Dương Văn Văn cúi đầu đi ra khỏi trường quay, đứng một bên cau mày, yên lặng ngẫm nghĩ rồi lại tự cổ vũ mình.
"Thật ra em diễn vậy là tốt lắm rồi." Lăng Thanh đến gần cô nói.
Dương Văn Văn nghe tiếng hắn nói nên quay đầu lại, ủ rũ trả lời: "Nhưng em bị NG tới 2 lần, còn kéo theo anh làm đi làm lại nữa."
Lăng Thanh cười nói: "Ai diễn mà không bị NG hả em, anh đôi lúc cũng bị cut tới cut lui mà."
Dương Văn Văn không tin: "Mấy ngày qua em còn chưa thấy anh bị quay lại lần nào."
"Vậy nên em so sánh bản thân mình với anh sao?", giọng nói Lăng Thanh thật nhẹ nhàng, còn phảng phất mang theo ý cười, giống như ánh mặt trời ban trưa ấm áp rót vào tai Dương Văn Văn: "Em là người mới, còn chưa đóng qua bộ phim nào, còn anh thì ít ra cũng có bộ đầu tay rồi mà."
"Em chỉ sợ kéo chân mọi người thôi." Dương Văn Văn nói.
"Không diễn tốt, bị đạo diễn bảo nghỉ ngơi, cũng chưa chắc là kéo chân mọi người đâu nha.", Lăng Thanh khuyên bảo cô: "Em nhìn xem trong đoàn cũng có biết bao nhiêu người bị đạo diễn cut bảo ngừng kia kìa, đâu có ai cảm thấy là mình đang làm chậm tiến độ của mọi người đâu?"
"Em đường đường chính chính được tuyển vào nhờ casting, đạo diễn chọn em, em cũng không phụ lòng mà siêng năng, chăm chỉ diễn tốt, còn nếu em diễn không tốt, thì trước hết người phải chịu trách nhiệm chính là đạo diễn."
"Công việc của đạo diễn là hướng dẫn, rèn đúc diễn viên. Cùng một người mà gặp những đạo diễn khác nhau, thì sẽ được mài giũa ra những dáng vẻ khác nhau. Cho nên đạo diễn mới có thể là nhân tố quyết định của một bộ phim. Biên kịch là linh hồn, nhưng đạo diễn mới là cốt lõi. Diễn viên thì như những viên gạch được đạo diễn chọn lựa để xây nên bức trường thànhh, nếu viên gạch vừa khớp thì tốt, không thì đạo diễn phải bỏ công mài giũa những viên gạch ấy."
"Cho nên em không cần đắn đo mãi chuyện này đâu. Đạo diễn Chu chọn em, có nghĩa là em có thể đảm nhiệm tốt nhân vật này, có thể em còn vài khuyết điểm nhỏ, nhưng mà anh ấy sẽ chỉ em cách khắc phục, cho nên em chỉ cần chuyên tâm học tập, nghiêm túc diễn phần mình là được rồi."
Dương Văn Văn cảm thấy nhẹ lòng hơn khi nghe hắn nói vậy.
"Nhưng mà mỗi khi có phim nào mà nhân vật diễn chưa tới thì mọi người đều mắng diễn viên trước hết..."
"Vậy thì mình cũng phải nghĩ xem người này vào đoàn bằng cách nào nữa chứ." Lăng Thanh cười nói: "Nếu là do có chống lưng bố đường nhét vào, hoặc đoàn phim chỉ cần độ nổi tiếng của diễn viên, thì việc đó không nằm trong quyền khống chế của đạo diễn."
"Nhưng nếu diễn viên là do chính tay đạo diễn cast vào thì ai đang mắng diễn viên cũng nên chửi đạo diễn luôn, người ta diễn dở vậy mà còn cho đậu nữa hả? Đạo diễn có hỗ trợ dạy dỗ diễn viên gì không vậy? Nếu không dạy thì đừng có cho đậu chứ."
Dương Văn Văn gật đầu: "Anh nói cũng có lý."
Lăng Thanh cảm thấy cô gái này thật đúng là ngây thơ: "Giới giải trí rất sâu, có rất nhiều yếu tố, nào là nhân mạch, tư bản, nhân khí, hậu trường, thứ mọi người nhìn thấy cũng chỉ là bề nổi mà thôi. Nhưng trước hết trách nhiệm mài giũa diễn viên là thuộc về đạo diễn, một đạo diễn chân chính nên biết cách hỗ trợ nâng cao kỹ năng diễn xuất của diễn viên, cho dù diễn chưa đủ tốt thì ít nhất cũng phải tốt khoe xấu che."
"Em thật ra may mắn lắm đó, đạo diễn Chu tốt bụng lắm, cho nên không cần phải lo lắng gì nhiều đâu, anh ấy sẽ không vì em nhất thời không nắm được cảm xúc mà tức giận đâu."
"Dạ." Dương Văn Văn đáp.
"Xí nữa em nhớ canh khóc trễ một tí, tính cách của em và Lưu Thiến khác nhau quá, nên mình phải tự chủ khống chế được cảm xúc, em hiểu chưa?"
"Dạ hiểu." Dương Văn Văn lộ vẻ mặt buồn rầu: "Hiểu nhưng mà khó quá anh ơi."
"Khó mới phải cố gắng, dễ dàng quá thì còn cần em nỗ lực sao?"
Dương Văn Văn nói: "anh Lăng, anh tốt quá."
Cô nói tiếp: "Lúc em xem TV thấy anh vừa đẹp trai, lại diễn giỏi, đúng là nam thần thế hệ mới, bây giờ tiếp xúc với anh rồi càng thấy danh xứng với thực."
"Vậy sao?"
Dương Văn Văn gật như gà con mổ thóc: "Em còn lưu thiệt là nhiều hình của anh nữa đó, anh xem."
Cô đưa Lăng Thanh xem thư viện ảnh của mình.
Lăng Thanh nhìn thoáng qua, cảm thấy cô gái này gu cũng được quá chứ, tới mình mà còn thích mấy tấm này nữa là.
"Thật ra em chưa từng nghĩ là mình được đóng phim cùng anh luôn." Cô nói: "Bạn em thấy tính em hay ngại quá nên mới kéo em đi thử vai, cuối cùng em đậu còn cô ấy rớt, làm em thấy rất có lỗi. Vốn dĩ em đâu có muốn theo nghề diễn đâu, nhưng bạn em cổ vũ nói có gì đâu, đạo diễn đã ưng diễn xuất của em thì em cứ tham gia, rồi sau này thành nhân mạch trong giới cho cổ, nghe vậy em mới đồng ý."
Lăng Thanh nghe cô nói: "Đúng là em có hơi ít nói."
"Người như em đâu có hợp với giới giải trí đâu ha anh?"
"Thật ra cũng không phải." Lăng Thanh nghiêm túc nói: "Chỉ là với cái tình này của em, sau này có thể sẽ phải chịu thiệt."
Đơn thuần, thẹn thùng, có chút yếu đuối, lại muốn chiều lòng người khác, sợ người khác không hài lòng, đây chính là loại hình cừu non mà các công ty giải trí hiểm độc thích nhất.
Nghĩ đến đây, Lăng Thanh bỗng nãy ra ý tưởng, ừ ha, Dương Văn Văn còn chưa tốt nghiệp, chưa có đầu quân vào công ty nào cả, vậy thì hoàn toàn có thể ký với Thần Khởi nè.
(Annie: đúng là ông chủ tư bản có khác!)
Hiện tại sao nữ của Thần Khởi tính ra có mỗi Tần Nhạn Dư là nổi, nhưng mà ở phương diện điện ảnh Tần Nhạn Dư cũng không nổi bật. Dương Văn Văn lúc này đang có bộ điện ảnh đầu tay, cô vừa có tiềm năng, vừa đơn thuần hiền lành, ký hợp đồng phát triển mảng điện ảnh với cô là quá hợp lý luôn rồi.
Nghĩ tới đây, Lăng Thanh hỏi cô: "Sau này em còn muốn đóng phim không?"
Bản thân Dương Văn Văn cũng không biết: "Em thấy tính cách mình không hợp với giới giải trí, nhưng nói đến cái khác thì em lại chẳng biết phải làm gì."
Cô nói: "Em không thông minh, học toán dở, địa cũng kém nốt, may mắn là nhà em cũng khá giả nên mới cho em đi học ở trường điện ảnh, vài năm trở lại đây em chỉ toàn học diễn xuất, cũng không trau dồi kỹ năng nào khác, nên em chả biết phải làm sao."
"Vậy em cứ suy nghĩ kỹ trước đi." Như vậy vừa đúng lúc hắn có thời gian để quan sát suy xét kỹ một phen: "Sinh viên tốt nghiệp cỡ tuổi em khó tránh khỏi việc cảm thấy lạc lối, không chỉ riêng ngành nghệ thuật, mà ngành nào cũng sẽ phải gặp câu hỏi mình nên theo chuyên ngành hay cứ tìm đại việc làm nào đó không liên quan cũng được? Vừa hay em có cơ hội này để trải nghiệm môi trường đoàn phim ra sao, cũng như nghiêm túc ngẫm xem mình có hay không muốn tiếp tục một công việc như thế này."
Dương Văn Văn gật đầu: "Cảm ơn anh, anh Lăng."
"Không có chi." Lăng Thanh nói.
Sau khi trò chuyện, Dương Văn Văn cũng bớt căng thẳng nhiều, Chu Tiểu Xuyên một lần nữa kêu bọn họ qua quay tiếp.
Lần này Dương Văn Văn kiềm chế rất tốt, không có rơi nước mắt quá sớm, nhưng có vẻ là do kiềm quá nên không diễn ra được cảm xúc bùng nổ, chỉ đành phải bắt đầu lại.
Cô bị NG hai ba lần, cuối cùng cũng tìm được điểm cao trào, ở lần đối diễn thứ tư với Lăng Thanh, sau khi thoại xong lời xung đột của Lưu Thiến với Mạc Đường, cô bất lực bỏ đi, không muốn nhiều lời, vốn muốn quay đi rồi, nhưng lại không cam lòng mà trở về, to tiếng quát Lăng Thanh.
Lồng ngực cô hơi phập phồng, hốc mắt đỏ hoe, biểu tình vừa tức giận lại tủi thân, mang theo cảm giác không hiểu nhưng không cam lòng với người mình yêu, nóng nảy cãi nhau với bạn trai một trận, sau đó cô xoay người bước đi, nước mắt lăn dài qua khóe mi, nhưng cô không quan tâm, chỉ cúi đầu, lặng lẽ bước về phía trước.
Cảnh này cô diễn rất tốt, không chế cảm xúc cực kỳ hợp lý, cuối cùng còn rơi một hàng nước mắt làm Chu Tiểu Xuyên rất hài lòng.
Lăng Thanh cũng cảm thấy cô gái này rất có tiềm năng.
Đêm đó, hắn liền về thương lượng với Vu Thần: "Anh thấy Dương Văn Văn thế nào? Cô ấy hiện tại còn chưa ký với công ty nàoo, nhưng sau khi bộ phim này phát sóng, em cá chắc mấy công ty giải trí khác sẽ đến tìm liền. Anh muốn tranh thủ giành trước không?
"Em muốn?" Vu Thần hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Lăng Thanh gật đầu: "Cô ấy so với Tần Nhạn Dư thì trẻ hơn, tiềm lực cũng nhiều hơn, hơn nữa còn có thể đi bên mảng điện ảnh, không hề xung đột với phía truyền hình của Tần Nhạn Dư. Dù làm tân binh tiên phong hay là lớp kế thừa thì đều rất thích hợp.
"Em quyết là được." Vu Thần cười nói: "Em là bà chủ mà."
Lăng Thanh bất mãn: "Có anh mới là bà chủ á!"
Vu Thần cũng không tranh cãi với hắn, ngoan ngoãn nghe theo: "Ừ ừ ừ, anh mới là bà chủ."
Anh ôm chầm Lăng Thanh: "Tranh thủ bữa nào đi sang tên cổ phần ở Thần Khởi cho em để em làm ông chủ đúng nghĩa nha."
"Thiệt vậy luôn hả?" Lăng Thanh kinh ngạc nói.
"Tất nhiên rồi." Vu Thần cười nói: "Sính lễ của anh."
Lăng Thanh cũng không khách sáo: "Được thôi, dù sao kết hôn rồi cũng thành tài sản chung, của anh hay của em thì như nhau."
"Cũng có thể không như nhau." Vu Thần nói.
Lăng Thanh nhướng mày: "Tại sao không?"
Vu Thần cười hôn hắn một cái: "Của anh đều là của em, anh cũng là của em nốt, nhưng em thì chỉ của riêng anh thôi."
(Có nghĩa là Vu Thần của Lăng Thanh, Lăng Thanh cũng của Lăng Thanh và Lăng Thanh của Vu Thần nhưng Vu Thần không phải của Vu Thần á =)))
Lăng Thanh lập tức bật cười: "Vu tổng thông minh quá ha."
"Chứ không sao mà xứng với em được."
"Cũng đúng." Lăng Thanh dựa vào ngực anh, cảm thấy rất hài lòng.