Sâu trong đáy lòng đang cuồn cuộn sóng dữ, là ghen ghét hay là không cam lòng chính Trần Dao Dao cô cũng không biết.
Trần Dao Dao thật sự là cùng Ôn Ninh lần đầu tiên hợp tác, nhưng hôm nay lại không phải là lần đầu tiên gặp mặt.
Mấy tháng trước, ở một bữa tiệc đã ngẫu nhiên gặp được Ôn Ninh.
Khi đó Trần Dao Dao vừa mới quay xong bộ phim thứ hai, nhưng đi ở trên đường cái, vẫn không có ai nhận ra.
Cơ duyên trùng hợp,cô liền thay đổi công ty, ký với một người đại diện mới. Người đại diện có lẽ cảm thấy Trần Dao Dao có tiềm lực, ở trong một đám nghệ sĩ nhỏ, cố tình lựa chọn Dao Dao đi tham gia bữa tiệc của Lâm đạo.
Lâm đạo đang chọn lựa nữ chính cho bộ phim mới.
Tới tham gia loại bữa tiệc này, ngoại trừ Trần Dao Dao, còn có mấy nghệ sĩ mới xuất đạo của những công ty khác, nghĩ đến hẳn cũng là bị người đại diện gọi tới.
Màn chào rượu đã xong, Ôn Ninh mới khoan thai tới muộn. Một đám người ở trong, nhìn thấy cô đều là ngạc nhiên, áo thun trắng, quần jean, trên mặt đến trang điểm còn không có, cùng mấy người trang điểm lồng lộn bên này thực không giống nhau.
A, Trần Dao Dao nhịn không được ở trong lòng cười nhạo một tiếng, nếu đều đã tới loại địa phương này, còn bày vẻ thanh thuần cho ai xem.
Bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, những nhà làm phim, nhà đầu tư liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch, động tác không an phận.
Trần Dao Dao an vị ngồi ở đối diện Ôn Ninh, thấy Ôn Ninh đã bồi một lão trung niên hói đầu uống vài ly rượu.
Lão bản ôm eo Ôn Ninh, một đôi bàn tay to đầy dầu mỡ ở trên người cô di chuyển khắp nơi.
Mà Ôn Ninh không làm ra bất cứ hành động phản kháng nào, thậm chí còn có chút đón ý nói hùa. Vòng giải trí này ngăn nắp lại nhiều luật lệ tàn khốc, nếu là muốn công thành danh toại, thì nên trả giá bằng một việc lớn.
Trần Dao Dao uống đến cả người bị men say làm cho mông lung, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Ôn Ninh đột nhiên đứng lên, đem ly rượu cầm trong tay vứt ngã trên mặt đất, lúc này Trần Dao Dao tựa hồ là mới ý thức được, đây không phải là một bữa tiệc đơn giản.
"Bang" một tiếng vỡ vang lên, làm trên toàn bộ người ngồi trên bàn cơm đều chấn động. Một đám người còn không kịp phản ứng, đã thấy Ôn Ninh giống như thỏ nhanh chân chạy ra ngoài.
Không ai đuổi theo, vị lão bản địa ốc kia ban đầu còn ngồi trên người Ôn Ninh, bây giờ thì ngượng ngùng, hầm hừ mà mắng, "Đây là gọi là trinh tiết liệt nữ sao, chơi không dậy nổi còn dám tới nơi này. Cư nhiên còn ở trước mặt tôi vứt cái ly, tôi thấy cô ta thật muốn đi xuống ở trong cái hỗn giới này."
Theo sau, ông ta lại ôm một nữ minh tinh bên cạnh khác, nữ minh tinh kia thật cao hứng mà dán lên.
Đoạn nhạc trong bữa tiệc đã qua không bao lâu, Trần Dao Dao thấy Đại lão bản đang ở bên cạnh mình để lộ ra ý tứ là muốn đi nghỉ ngơi.
Trần Dao Dao đương nhiên là hiểu chuyện, tự nhiên là đi cùng theo.
Ông ta không có kỹ xảo, cũng không biết thương hương tiếc ngọc, tay ở trên người Trần Dao Dao dùng sức xoa véo. Đấu đá lung tung một hồi, tuy rất đau, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, mặt ngoài còn giả bộ thực hưởng thụ.
Một đêm kia ngày sau nhớ tới đều ghê tởm buồn nôn, nhưng cuối cùng cũng coi như là được như ý nguyện, lấy được vai nữ 3 của Lâm đạo.
Tuy nhiên, Trần Dao Dao sở dĩ đang vui mừng, lại biết được Lâm đạo chọn Ôn Ninh làm nữ chính, tất cả mọi thứ đều sụp đổ.
Cuộc bàn luận trên bàn rượu âm thanh sôi nổi truyền vào trong tai Trần Dao Dao, làm cô ghen ghét đến phát cuồng ――
"Ôn Ninh? Trước chưa từng nghe nói qua, vận khí cư nhiên lại tốt như vậy, thế nhưng lại được Lâm đạo chọn trúng."
"Cô đừng nói bừa? Đây mà là vận khí tốt, người sáng suốt liếc mắt một cái đều nhìn ra được cô ta có hậu thuẫn. Tôi nói nhỏ cho các cô biết, lần trước tôi thấy Hoắc Minh lái xe tới đón cô ta."
"Hoắc Minh, Tổng tài của xí nghiệp Hoắc thị?! Không thể nào! Không nói Hoắc Minh diện mạo so với không ít nam minh tinh trong giới đều không kém, anh ta vậy mà lấy được cho Ôn Ninh vai diễn mới của Lâm đạo, đây là muốn mang tư tiến công đi! Nói luôn là chân ái mới đúng."
"Không có biện pháp, ai bảo cô ta mệnh tốt, tìm được một cực phẩm như vậy làm chỗ dựa, chúng ta đỏ mắt cũng không có biện pháp gì."
Loại chuyện ghen ghét này giống như là tê tê hung hăng cắn lên rắn độc.
Ôn Ninh thật sự là mệnh tốt, được người ta nâng đỡ lên, nhưng mình qua lâu như vậy, còn ở tuyến 3 đau khổ mà giãy giụa.
Không cam tâm.
- -------------------------------
Cảnh quay này là cảnh Chiêu Nghi Công chúa cùng A Tịch gặp nhau.
Ôn Ninh cùng Trần Dao Dao kỹ thuật diễn ở giới giải trí đều xem như không tốt.
Nếu một hai phải mà so sánh, trình độ của Trần Dao Dao so với Ôn Ninh còn muốn kém hơn, rốt cuộc là mới tu nghiệp nửa đường đã xuất thân, không có học qua huấn luyện chuyên nghiệp, giọng nói khi diễn thật sự là chẳng ra gì.
Cũng may Lâm đạo mấy năm nay quay nhiều phim thần tượng, càng coi trọng chính là nhiệt độ diễn viên mang lại cùng tiền lời, đối với kỹ thuật diễn của diễn viên đã không có nhiều yêu cầu nghiêm khắc.
Nhưng ông ta vừa rồi ngạc nhiên phát hiện,kỹ thuật diễn của Trần Dao Dao thế nhưng còn có chút ý tứ.
Cô ấy vừa rồi trừng mắt nói lời kịch với Ôn Ninh, trong ánh mắt không tự giác được toát ra vẻ tàn nhẫn, cùng nguyên tác Chiêu Nghi đàn chủ ngạo mạn vô lễ không có sai biệt lắm.
Lâm đạo rất vừa lòng gật đầu, "Tốt, cảnh này cho qua."
Quay đầu nhìn về phía Trần Dao Dao, ông dựng ngón tay cái lên: "Dao Dao, cô hôm nay biểu hiện không tồi, rất có sức bật."
Trần Dao Dao đối với Lâm đạo cười cười, thanh âm ma mị đến có thể đem xương cốt người ta làm cho mềm mại, "Cảm ơn Lâm đạo khích lệ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực."
Ôn Ninh đi đến khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Thẩm Kiều Kiều nhìn thấy cô, để kịch bản trong tay xuống, nhỏ giọng nói thầm "Cô cùng Trần Dao Dao có xích mích gì à? Vừa rồi tôi thấy lúc hai người đối diện nhau, tôi thấy ánh mắt của cô ta tấm tắc, như là muốn biến thành dao nhỏ, một đao một đao đâm vào người cô."
Ôn Ninh bị miêu tả của Thẩm Kiều Kiều m chọc cười, "Kiều Kiều, cô xem cô nói quá khoa trương đi, tôi cùng cô ấy trước kia cũng chưa gặp qua, có lẽ hôm nay cô ấy nhập diễn quá sâu, hoặc là kỹ thuật diễn quá tốt."
"Nói lung tung! Tôi lại không phải chưa thấy cô ấy diễn qua. Giống như vừa rồi, chỉ có thể là chân tình biểu lộ."
"Ừ......" Ôn Ninh cúi đầu suy tư vài giây, đột nhiên búng tay một cái, lộ ra thần sắc bừng tỉnh, "Có lẽ......"
Thẩm Kiều Kiều lại gần một chút, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Ôn Ninh, "Cô nói đi."
"Có thể là cô ấy ghen ghét với dáng vẻ của tôi." Ôn Ninh nửa đùa nửa thật mà nói.
"Đi đi." Thẩm Kiều Kiều cười khẽ đẩy cô một chút, "Dù sao tôi thấy ánh mắt của cô ta rất quỷ dị, cô cũng nên đề phòng một chút."
"Bất quá, Trần Dao Dao đến tột cùng là thẩm mỹ nhiều như thế nào? Tôi nhớ rõ cô ta lớn lên không tồi, sao lại còn muốn động dao kéo trên mặt như vậy chứ?"
Nói xong, Thẩm Kiều Kiều lộ ra biểu tình ghét bỏ, cùng Ôn Ninh phun trào, "Lúc trước không phải đưa tin cô ta đi Hàn Quốc phẫu thuật sao? Hôm nay nhìn gần mới biết, cái mũi được lót quá cao, cằm cũng được tiêm đến. Còn có hai mí mắt nữa, này mẹ nó hoàn toàn không thích hợp với cô ta!"
- -------------------------------
Hôm nay buổi tối có một vở kịch lớn.
Lúc ngồi ở phòng hóa trang, Ôn Ninh không tự chủ được mà nhớ lại đoạn đối thoại xấu hổ hôm trước của cô và Chu Trạch Diễn.
Tưởng tượng đến sẽ phải cùng anh đóng nhân vật nữ chính si ngốc yêu thích bộ dáng ấy, Ôn Ninh liền cảm thấy đau đầu đến lợi hại, cả người đều không tốt.
"Chị Ninh Ninh." Chuyên viên trang điểm nhắc nhở cô, "Chị nhắm mắt chút đi để em trang điểm lại mắt cho chị."
"Được." Ôn Ninh đang phát ngốc liền phục hồi lại tinh thần, có vài phần tuyệt vọng mà nhắm mắt.
Cô tính, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.Nếu thật sự không được, cô liền cái gì cũng không nhớ rõ, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên giả làm đà điểu.
-
Cảnh diễn đêm nay toàn bộ đều là của những nhân vật chủ chốt trong đoàn phim.
Hứa Diệc đóng vai Khương Quốc đánh cắp hổ phù của Tạ Lãng. Thừa dịp Tạ Lãng tổ chức buổi tiệc,liền lặng lẽ đột nhập vào phủ.
Sau khi bị phát hiện, hắn cùng Tạ Lãng đánh nhau một hồi kịch liệt, còn bị đâm trúng phần eo, vội vàng rút lui, hắn xông vào khuê phòng của A Tịch.
"Người phụ trách động tác nhanh chóng một chút, lập tức đem người không liên quan rời đi!" Lâm đạo cầm một cái loa, lớn tiếng kêu lớn, "Vài vị diễn viên chuẩn bị cho tốt, Quỳnh Thỏ quay tập thứ 23,một, hai,ba, action!"
A Tịch thổi tắt nến trong phòng, "Chợt" một chút, một bóng dáng người loé qua bên người nàng.
Ngay sau đó, một vật lạnh lẽo dừng ngay cổ nàng.
Nửa giờ sau.
"OK, một màn này qua. Tất cả mọi người đều vất vả, nghỉ tại chỗ mười phút." Lâm đạo xem xong đoạn phim vừa quay, gật đầu, tâm tình sung sướng mà nói.
Quay đã nửa ngày, Ôn Ninh mệt mỏi mà duỗi duỗi eo, đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Cô thuận tay cầm lấy chai nước khoáng đặt ở bàn bên cạnh, đương nhiên cho rằng đây là chai nước trước kia mình uống dở, không có nghĩ nhiều, liền ngẩng đầu lên uống hết một hơi.
Đem chai nước bỏ xuống, cô cầm lấy kịch bản chuẩn bị xem lời kịch tiếp theo.
Không bao lâu, Ôn Ninh liền thấy Lộ Lộ cầm trên tay một chai nước, bước nhanh tới phía cô.
"Chị Ninh Ninh, chị uống nước đi,chai nước này em vừa đi lấy về." Lộ Lộ vặn nắp chai ra, đem nước khoáng đưa cho cô.
Ôn Ninh nhận lấy, lại uống lên mấy ngụm, nhịn không được cảm thán, "Là đêm nay đồ ăn của đoàn phim quá mặn sao? Chị vừa mới uống nửa chai nước, bây giờ lại khát rồi."
"Ừ,em cũng cảm thấy đồ ăn hơi mặn." Lộ Lộ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đột nhiên,cô nàng bắt giữ được từ ngữ mấu chốt từ trong lời nói của cô, nghi hoặc ngẩng đầu hỏi, "Chị Ninh Ninh, chai nước này em vừa mới lấy tới, chị uống nửa chai từ lúc nào?"
"Chính là trên cái bàn kia." Ôn Ninh không cần nghĩ ngợi, dùng ngữ khí chắc hẳn là như vậy nói, "Không phải là chai nước lúc trước chị uống còn dư lại sao?"
Hồi tưởng vài giây, Lộ Lộ khẳng định mà trả lời cô, "Không phải,Chị Ninh Ninh. Chai nước kia của chị bị nhân viên công tác lấy đi rồi. Chai trên bàn kia, hẳn là của Chu lão sư đi."
Chu lão sư trong miệng Lộ Lộ, tự nhiên...... Chính là Chu Trạch Diễn.
"!!!"
Ôn Ninh kinh ngạc, một đôi mắt to chớp chớp, còn không kịp nghĩ gì,đã thấy Chu Trạch Diễn cùng Lâm đạo nói chuyện với nhau xong, vài bước đã đi tới bên này.
"Cái kia...... Chu Trạch Diễn, tôi cùng anh nói chuyện." Ôn Ninh không quá tự nhiên mà gọi anh một tiếng, nhìn qua như kiểu rất quẫn bách.
Chu Trạch Diễn ngẩn người, có chút ngoài ý muốn liếc nhìn cô một cái, tựa hồ là không nghĩ tới trải qua sự việc ngày hôm qua, cô nhanh như vậy liền chủ động tới tìm mình.
Đón nhận ánh mắt tìm kiếm của anh, Ôn Ninh nhỏ giọng mà ấp úng giải thích, "Chính là...... Tôi vừa rồi nhìn lầm...... Không cẩn thận đem chai nước của anh uống hết. Bằng không anh đợi một chút, tôi bảo trợ lý đi lấy cho anh chai khác."
Chu Trạch Diễn trầm mặc một lát, ngữ khí bình tĩnh hỏi, "Hậu cần cách chỗ này có chút xa, bây giờ đi thì về kịp sao?"
Cái này Ôn Ninh cũng không rõ ràng lắm, đem ánh mắt nghi ngờ hướng Lộ Lộ, chờ đợi cô nàng trả lời.
"Khả năng thời gian không đủ, cả đi cả về ít nhất là mười lăm phút." Lộ Lộ ở trong lòng tính toán một chút, đúng sự thật trả lời.
"Như vậy à......"Ngữ khí Ôn Ninh có chút khó khăn.
Bọn họ còn có mười phút liền phải tiếp tục quay, mà tí nữa lại quay tương đối nhiều, toàn bộ nếu quay xong nhanh nhất thì cũng mất một giờ, chậm thì hai ba tiếng đồng hồ mới xong.
Muốn anh khát trong thời gian dài như vậy, làm sao có thể?
"Hoặc là......" Cô suy tư, theo bản năng mà cắn môi.
Thói quen này làm cho son môi mờ đi, nhưng đã nhiều năm, muốn sửa cũng rất khó.
Chu Trạch Diễn không thúc giục, kiên nhẫn mà chờ câu nói kế tiếp của cô.
"Ờm......" Ôn Ninh chột dạ mà liếc mắt nhìn anh một cái, do dự đem chai nước đang uống dở trong tay mình, căng da đầu mở miệng, "Anh nếu không chê, liền uống tạm nước của tôi đi?"
Không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, thần sắc anh hơi giật mình,một lúc sau trầm tĩnh lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô hồi lâu.