Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 3



Xe có điều hòa nên rất nhanh đã truyền đến từng đợt gió ấm, Ôn Ninh ngồi không bao lâu, liền cảm thấy thân thể dần dần ấm áp lên, tay cũng không lạnh lẽo giống như lúc trước nữa.

Mười phút trôi qua, trong xe không ai nói một lời.

Vì tránh cho không phải chịu đựng loại xấu hổ này, Ôn Ninh đơn giản nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Nhưng có thể là điều hòa gió ấm thổi ra quá thoải mái, cũng có thể là ngày hôm nay cô quá mức mệt nhọc,còn chưa kịp giả bộ ngủ đã bị buồn ngủ đánh úp lại, cô thế nhưng thật sự ngủ rồi.

Xe ngừng ở trước cửa khách sạn.

Lộ Lộ nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Ôn Ninh, nhỏ giọng mà nhắc nhở, "Ninh Ninh tỷ, chúng ta tới rồi."

Kêu vài tiếng, Ôn Ninh mới mở mắt ra.

Vừa mới tỉnh ngủ,đầu óc cô hiện giờ là một mảnh hỗn độn, còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh. Lúc cúi đầu phát hiện ra một chiếc áo khoác tây trang đang được đắp trên người mình.Cô nhớ rõ quần áo hôm nay Chu Trạch Diễn mặc trên người, quần áo này hẳn là của anh đi.

Vừa ngước mắt lên, cô vừa vặn nhìn thấy rõ ràng góc cạnh khuôn mặt anh. Trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, cô cảm thấy khuôn mặt anh phảng phất rất quen thuộc, lại phảng phất thực xa lạ.

Nhẹ nhàng xoa nhẹ hai huyệt Thái Dương vài lần, Ôn Ninh từ trong mê mang ngắn ngủi đến hoàn toàn tỉnh táo lại, đem áo khoác trên tay chỉnh tề mà trả lại cho Chu Trạch Diễn.

"Cảm ơn quần áo của anh, tôi cùng Lộ Lộ đi trước." Thần sắc cô thoạt nhìn còn có chút lười biếng, thanh âm nghe tới cũng là mềm mại, giống như đang đạp lên một đóa kẹo bông gòn.

"Ừ." Anh lên tiếng, tiếp nhận áo khoác từ trên tay cô.

Sau khi xuống xe, Ôn Ninh đi được vài bước, bỗng nhiên ý thức được một chuyện đặc biệt quan trọng.

Cô vội vàng dừng bước chân, đối với Lộ Lộ nói, "Em trước ở nơi này chờ chị một lát."

Xoay người đi đến chiếc xe cô vừa rời đi,Ôn Ninh hơi chút cong hạ eo xuống, hướng người bên trong vẫy vẫy tay, ý bảo anh đem cửa sổ xe hạ xuống.

"Chuyện gì?" Chu Trạch Diễn hỏi.

"Tôi vừa rồi giống như đã quên nói với anh một chuyện," Ôn Ninh không chớp mắt mà nhìn anh, mặt mày tựa như ánh trăng, con ngươi lập loè nhỏ vụn sáng vụt lên, ngữ khí thiệt tình thực lòng, "Chúc mừng anh lấy được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất."

Khoé môi anh nhẹ nhàng giơ lên, thanh lãnh trên mặt rốt cuộc cũng tan,đêm nay chân chính lộ ra một nụ cười vui vẻ:

"Cảm ơn."

"Vậy được rồi,tôi đi trước đây,hẹn gặp lại." Ôn Ninh hướng chỗ Lộ Lộ dần dần mà đi xa.

Trần Hạo cởi bỏ đai an toàn, mở khoá di động, đem tin tức vừa lấy được đưa cho Chu Trạch Diễn xem.

"Diễn ca, tin tức anh nhận được giải thưởng Kim Bồ vừa ra, phía cao tầng công ty liền liên hệ em, bọn họ nói Trương đạo cố ý muốn mời anh diễn phim mới 《 Bắc Quốc 》của ông ấy, muốn mấy ngày sau anh đi quay thử.

《 Bắc Quốc 》 là bộ diễn được chờ đợi đã lâu,được cải biên từ tiểu thuyết của tác giả Kỷ Bắc Âu, chuẩn bị quay phim này đều là các đại danh,đại chế tác nổi tiếng.

Nói phim này quay để hướng tới giải thưởng quốc tế, tuyệt đối không sai.

Trương đạo lúc trước vẫn luôn hướng về phía Tần Mục, cùng anh ta liên hệ nhiều lần. Nhưng nghe nói Tần Mục vì có thể ở nhà chăm sóc vợ đang mang thai, định sẽ một năm không nhận bất kì vai diễn nào.

Nghe Trần Hạo nói xong, Chu Trạch Diễn lại không có bất kì biểu hiện cao hứng nào.



Im lặng đôi chút, anh trầm giọng nói: "Cậu cùng công ty nói một tiếng,tôi sẽ tiếp nhận phim mới của Lâm đạo 《 Quỳnh Thỏ 》. Khoảng thời gian trước, Lâm đạo đem kịch bản đưa lại cho tôi xem một lần, kịch bản này tôi rất thích."

"Cái gì?"

Trần Hạo khó hiểu, ngữ khí càng là khó đè nén được kinh ngạc, "Không phải chứ...... Diễn ca, anh thật sự đã nghĩ kỹ?! Tuy rằng hai bộ đều là tiểu thuyết cải biên, nhưng kịch bản 《 Bắc Quốc 》 của Trương đạo thế nào cũng hơn so với 《 Quỳnh Thỏ 》 của Lâm đạo a"

Chu Trạch Diễn kiên định gật gật đầu, đem tầm mắt hướng tới ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.

Trần Hạo thấy anh đã quyết, cũng không nói thêm gì.

Anh đây chỉ là một trợ lý nhỏ,nếu Chu Trạch Diễn đã quyết định thì đến cả người đại diện cũng không biện pháp can thiệp.

Nhưng Trần Hạo thật sự là không nghĩ ra, chẳng lẽ là bởi vì quay một bộ phim quá mệt mỏi, cho nên anh muốn tìm một bộ phim thần tượng cổ trang nhẹ nhàng điều chỉnh một chút? Vẫn là nói muốn bằng vào phim thần tượng cổ trang mà hút khán giả nữ?

Trần Hạo gãi gãi đầu nói, "Em nhớ rõ không lâu trước kia, Weibo của《 Quỳnh Thỏ 》 còn tổ chức một hoạt động bình chọn tìm nữ diễn viên chính, lúc ấy số phiếu cao nhất chính là Thương Ngôn và Thẩm Mộng,vậy ai sẽ tới?"

Suy tư vài giây,có trật tự mà suy đoán nói, "Em đoán tuyệt đối không có khả năng là Thương Ngôn, cô ấy hiện tại còn đang mang thai, đoàn phim nếu là tháng 1 khởi động máy, khẳng định sẽ không diễn được. Diễn ca, anh nói Lâm đạo có thể hay không đem Thẩm Mộng diễn nữ chính phim này."

Nói xong,Trần Hại còn có điểm sầu lo, "Bất quá...... Thẩm Mộng người này ở trong giới nổi tiếng là bình phong, không tốt lắm. Anh nói nếu là lời nói của cô ấy, kia chúng ta......"

"Sẽ không." Chu Trạch Diễn đánh gãy lời trợ lí, chắc như đinh sắt mà trả lời, "Không có khả năng là Thẩm Mộng."

Thấy Trần Hạo còn muốn nói tiếp, anh rũ mắt liếc một cái, nói thẳng: "Chúng ta còn phải đến trước khi tiệc mừng kết thúc"

- --------------------------------------

Cái gọi là tiệc mừng, đơn giản chính là ăn ăn uống uống, đều là mấy minh tinh quen biết tụ ở một chỗ, hoặc là thương nghiệp thổi phồng lẫn nhau, hoặc là trào phúng ai đó, ngẫu nhiên lại khua môi múa mép, bát quái minh tinh nào đó.

Ầm ĩ hơn một giờ cuối cùng cũng kết thúc.

Ôn Ninh nhìn thấy biển số gắn trước cửa phòng, cùng Lộ Lộ tìm được chỗ ngủ của đoàn phim.

Vừa vào cửa, Ôn Ninh lập tức tháo đôi giày cao gót đang đeo ở chân ra, quăng ra chỗ khác rồi chạy như bay đến trên giường lớn, đột nhiên hướng trên giường mà ngã xuống, đem cả khuôn mặt đều vùi vào gối đầu mềm mại.

Ngày hôm nay đi tới đi lui mệt nhọc, cô thật sự là mệt đến không thể chịu được, nghĩ đến ngày mai còn phải về nhà một chuyến, cô lại càng cảm thấy trong lòng phiền muộn, như là bị thứ gì lấp kín, hô hấp đều không thông.

"A! Ninh Ninh tỷ!" Lộ Lộ bị hành động thình lình của cô doạ sợ, thần sắc biến đổi,nhanh chóng kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới đỡ cô ngồi dậy.

Sau khi tỉ mỉ kiểm tra một phen, thấy khuôn mặt cùng kiểu tóc cô còn không có bị phá hư, Lộ Lộ rổ cuộc cũng thở ra một hơi.

Cô nàng từ trong túi lấy ra một chiếc cúp đưa tới tay Ôn Ninh, bắt đầu thực hiện chức trách của chính mình ―― nhọc lòng hoài niệm.

"Chị còn chưa có cùng cúp chụp ảnh chung,sau đó phát lên Weibo đâu! Đúng rồi, chị nhớ rõ nói vài câu đừng giống nhau, cảm ơn fans một chút đã duy trì theo chị cho tới nay."

Weibo của Ôn Ninh từ trước đến nay đều do chính cô xử lý, người đại diện đối với cô quản thúc tương đương thư giãn, cơ hồ là thích làm gì thì làm.

Cứ như vậy, tốt một mặt chính là cô ngày thường được tự do, muốn phát cái gì liền có thể phát, thường xuyên có thể ở trên Weibo phát một ít tin hằng ngày, cùng fans náo loạn, không cần giống Weibo của những minh tinh khác đều do người đại diện quản lý.Nhưng cũng có cái không tốt của nó, tỷ như hiện tại, cô bây giờ đến mở mắt cũng đều không mở được ra, còn muốn cô tay cầm cúp,mặt đối mặt với camera tìm góc độ tốt nhất, một lần một lần mà mỉm cười có tâm trước màn hình điện thoại...... Thẳng đến lúc nháy được một tấm ảnh vừa ý.

Điều chỉnh lại màu sắc, lại hơi P(*) một chút, Ôn Ninh rốt cuộc trước 12 giờ cũng phát được một cái Weibo.



(*) photoshop,chỉnh sửa ảnh

Vừa nãy lồng lộn một hồi xong nên buồn ngủ cũng tiêu tan.

Thời điểm Ôn Ninh ngồi ở trên giường tiếp tục lướt Weibo, Lộ Lộ liền khom người xuống giúp cô tháo vòng cổ cùng hoa tai để vào hộp trang sức, lại đổ nước tẩy trang ra, nhẹ nhàng giúp cô làm sạch mặt.

Có lẽ "Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử" nổi bật quá mức, Weibo của Ôn Ninh cơ hồ đều toàn là những tin tức về anh.

Mặc kệ điên cuồng lướt như thế nào, ba chữ "Chu Trạch Diễn" này đều có thể xuất hiện ở trước mắt cô,chẳng còn hứng thú nữa,cô phiền muộn thở dài một tiếng, đem điện thoại đặt trên đầu giường.

Lộ Lộ nhìn ra cảm xúc của cô không tốt lắm, quan tâm dò hỏi, "Làm sao vậy? Chị Ninh Ninh, chị không vui sao?"

"Ừ...có một chút đi."

Suy tư thật lâu, Ôn Ninh ngồi ở mép giường, ngửa đầu nhìn cô nàng, thanh âm phiền muộn hỏi một vấn đề, "Lộ Lộ, giả thiết có một nam sinh đem Wechat của một người nữ sinh vào danh sách đen, có phải hay không trong lòng anh ta rất chán ghét cái người nữ sinh này?"

Lộ Lộ bị cái giả thiết của cô làm cho phát ngốc, suy nghĩ trong chốc lát, cô nàng dùng ánh mắt cùng ngữ khí khinh thường mà trả lời, "WeChat bị đưa vào danh sách đen sao? Vậy mắt của nam sinh đó cũng thật nhỏ nha."

"Bất quá nếu nam sinh lúc ấy đã làm như vậy,thì hẳn là anh ta chán ghét người đó đi." Lộ Lộ lại đổ nước đã hoá trang ra,bổ thêm một câu.

Tuy rằng đáp án đã đúng như dự đoán của cô, nhưng tâm Ôn Ninh vẫn cảm thấy có chút lạnh.

Trầm mặc một phút đồng hồ,cô vẫn không chịu hết hy vọng, tiếp tục hỏi, "Kia...... Nếu qua thời gian rất lâu,nam sinh kia chủ động tìm nữ sinh nói chuyện, này có thể xem như hai người giải trừ mâu thuẫn, tiêu tan hiềm khích lúc trước không?"

Cô cẩn thận hồi tưởng một chút lại cảnh tượng lúc đó, đúng vậy, không sai, lúc ấy xác thật là anh mở miệng trước.

Tuy rằng chỉ có hai chữ ―― "Có việc?"

"Vậy lúc anh ta nói chuyện thái độ thế nào?" Lộ Lộ nửa cong thân mình, dùng ánh mắt miên thiêm hỏi.

"Giống nhau? Lời nói rất ít, bất quá anh ta ngày thường cũng không phải một người nói nhiều.Em nói xem, như vậy xem như hòa hảo sao?"

"Kia...Xem như là vậy đi." Đối diện với ánh mắt tha thiết của Ôn Ninh, Lộ Lộ nuốt nuốt nước miếng, câu nói không kia cứ thế mà nuốt vào trong bụng.

Dừng một chút, cô nàng lại nhịn không được tò mò mà tìm hiểu, " Ninh Ninh tỷ,chị nói người nam sinh đó là ai a?"

"Chính là chị....." Ôn Ninh nhanh chóng đem chuyện đổi hướng, khụ một tiếng, "Bạn của chị."

"Bất quá," Lộ Lộ giúp Ôn Ninh xả nước tắm, thời điểm đang dùng tay thử nước,cô nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi, "Chị Ninh Ninh, chị cùng Chu lão sư có quen biết nhau sao? Em thấy hai người thoạt nhìn đều có điểm kì quái?"

Ôn Ninh đang cởi quần áo ngoài tay bất giác run lên, nháy mắt ngẩng đầu nhìn cô nàng, trong mắt tràn đầy sự không tưởng, "Có rõ ràng như vậy sao?"

"Qúa rõ ràng." Lộ Lộ vạn phần khẳng định gật đầu, "Ánh mắt của anh ấy nhìn chị, giống như......"

Cô nàng dừng lại rốt cuộc cô cũng nghĩ tới từ thích hợp để so sánh, kích động mà vỗ tay một cái, "Giống như bị phụ lòng vậy."

Ôn Ninh: "???"

Này...... Là nói ngược đi!

Rốt cuộc ai là phụ lòng ai a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.