Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 8



Ôn Ninh ấp ủ một chút cảm xúc, nỗ lực làm ra một biểu tình nước mắt thật thương tâm, kéo nhẹ tay áo Chu Trạch Diễn,nhẹ nhón chân lên.

Trên người anh có hơi thở sạch sẽ mát lạnh,không thể nói là nước hoa, nhưng tổng thể lại làm người khác cảm thấy đặc biệt quen thuộc, đặc biệt an tâm.

Môi hai người vừa muốn chạm vào nhau, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, xin lỗi mà mở miệng, "Xin lỗi, Lâm đạo, tôi còn không có chuẩn bị tốt."

"Không có việc gì." Lâm đạo thông cảm mà cười cười, cầm lấy cốc nước uống một ngụm trà, không nhanh không chậm mà nói, "Cô tìm cứ tìm lại cảm xúc đi."

Sau tiếng "Bắt đầu" thứ hai, Ôn Ninh mới vừa sát vào mặt Chu Trạch Diễn, lông mi liền khẩn trương mà run rẩy.

Đáy mắt cô toàn là cuống quít, căn bản là không có biện pháp nghĩ ra một ý tưởng hiệu quả.

"Lâm đạo, cảnh này không thể quay từ sau sao?" Cô khó xử hỏi.

"Quay từ sau hiệu quả không tốt." Lâm đạo ngữ khí không tốt giống như lúc trước, "Đến lúc đó chúng ta chân chính quay thì có thể thử quay từ sau, hiện tại chính là chụp ảnh tạo hình, cô cứ tính là thật mà quay cho mau,không thì có thể nghiên cứu thêm một chút?"

Chu Trạch Diễn biết có nhiều nữ minh tinh vì ở trước mặt người xem mà bảo trì hình tượng thanh thuần, không muốn diễn suất quá lớn, điều đó thì anh có thể lý giải, nhưng anh không nghĩ tới Ôn Ninh liền đơn giản mà cự tuyệt cảnh hôn môi với anh.

Lúc này không chỉ có là Lâm đạo, xung quanh nhân viên công tác đều đã bắt đầu phê bình kín đáo.

Tuy đây là phim thần tượng, không yêu cầu có kỹ thuật diễn tinh vi, nhưng ít nhất cũng phải có thái độ chuyên nghiệp một chút chứ?Liền tính là được người khác đưa vào, cũng không thể không có trách nhiệm mà chơi một ván bài lớn như vậy chứ!Đồng thời, bọn họ lại nhịn không được ở trong lòng cảm khái, Chu ảnh đế tính tình thật sự là tốt a!

Một cảnh quay đơn giản như vậy chụp ảnh cùng với nữ diễn viên đều ngừng hai lần, anh thế nhưng một chút nổi giận cũng không có, đều là một bộ dáng kiên nhẫn.

"Xin lỗi. Lâm đạo, ngài lại cho tôi năm phút nữa đi."

Cô hơi ngừng hô hấp, trộm liếc mắt một cái nhìn Chu Trạch Diễn đang đứng một bên uống nước, tâm vẫn là nhịn không được bang bang nhảy, hoảng đến lợi hại.

Năm phút đồng hồ sắp qua, Chu Trạch Diễn đi đến bên người cô, đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Cùng tôi chụp cái cảnh này, cô liền khẩn trương kháng cự như vậy?"

Ôn Ninh rũ mắt, không hé răng.

Sau đó, cô liền thấy khóe môi anh xả ra một nụ cười, ở bên tai cô dùng thanh âm cực kì tiểu nhân mà nói một câu, "Cô lại không phải chưa từng hôn tôi."

"Lúc ấy lá gan của cô so với hiện tại còn lớn hơn."

Hơi thở ấm áp phất qua cổ Ôn Ninh, như là mang theo dòng điện, mặt cô có chút đỏ lên.

Chu Trạch Diễn nói không sai, cô đã từng hôn anh, hơn nữa lần đó còn là cô chủ động.

Ban đêm tháng tư của năm nào đó, bên đường hoa sơn chi trắng tinh cùng đạm phấn đào hoa đồng loạt tràn ra, từng đợt gió đêm thổi tới xen lẫn vào mùi hoa, làm người say mê trong đó.

Cô cùng Chu Trạch Diễn một trước một sau đi ra phía con đường nhỏ bằng đá cuội dải ở sau trường học. Chung quanh yên tĩnh không người, chỉ có ánh đèn đường chiếu xuống thân ảnh của bọn họ, bóng kéo đến thật dài.

"Chu Trạch Diễn, cậu đi chậm một chút, chờ tôi nữa nha."

Cô mềm tiếng gọi anh, giọng nói giống như đang làm nũng, đáng thương nói, "Tôi chờ cậu tập luyện từ buổi tối 8 giờ tới bây giờ, đợi gần ba giờ rồi. Cậu còn đi được nhanh như vậy, một chút đều không thông cảm tôi đang mang giày cao gót, đi lại không có tiện."

Chu Trạch Diễn dừng bước chân, mặt không biểu tình mà quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Tôi không có bảo cậu phải chờ tôi."

Ôn Ninh thật sự bị anh nói tới, cô bĩu môi rầm rì vài tiếng, như là giọng mèo con đang kêu.

Nhưng chỉ một lát sau, cô bỗng nhiên liền nghĩ thông suốt, nhoẻn miệng cười, đôi mắt biến thành vầng trăng cong cong, "Đúng vậy, là tôi muốn đợi cậu, cam tâm tình nguyện đợi cậu 3 tiếng. Vậy cậu có biết vì cái gì không?"

Cô đang chờ đợi để dò hỏi anh, sau đó liền có thể thuận lý thành chương mà nói ra "Còn không phải bởi vì tôi thích cậu".

Hoa tiền nguyệt hạ, cô cảm thấy chính mình thừa dịp tốt này để thổ lộ với anh.

Chính là anh không nói gì,ánh mắt anh nhìn cô đều giống với ánh mắt mọi khi, không có bất luận gợn sóng gì.



Ôn Ninh trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần nóng nảy.

Cô theo đuổi anh một năm, thời gian cứ như vậy mà lớn lên, liền tính là cục đá đều có thể che nhiệt, là cây vạn tuế đều có thể nở hoa rồi đi?

Cô "Ca băng ca băng" vài tiếng, đường vẫn luôn ngậm trong miệng, sau khi nuốt xuống, liền nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, ma xui quỷ khiến hỏi một câu, "Chu Trạch Diễn, cái kia...... Cậu có muốn ăn đường không? Là đường vị dâu tây."

Không chờ anh mở miệng, cô liền vài bước tiến lên, duỗi tay ôm lấy cổ anh, hơi chút sức lực ấn cổ xuống, làm đầu anh thấp xuống vài phần.

Môi anh có chút lạnh lẽo, cũng có chút mềm mại.

Cô không có uống rượu, lại như là uống đến say mèm,trong người giống như có men say, đại não hoàn toàn không chịu nổi khống chế của chính mình.

Đánh bạo, cô được ăn cả ngã về không mà hôn lên, còn liếm vài cái, giống hệt con chó nhỏ, bức thiết, không hề cấu, không mang theo bất luận kỹ xảo nào.

Hai người hô hấp gắt gao quanh quẩn ở bên nhau. Kẹo là vị dâu tây, cho nên nụ hôn này cũng là mang theo mùi vị của dâu tây.

Mười giây đồng hồ sau, Ôn Ninh rốt cuộc ý thức được chính mình cả gan làm loạn, kinh hoảng buông lỏng tay đang ôm hông anh ra.

Sắc mặt cô đỏ ửng, tâm phịch phịch mà nhảy thẳng, tựa hồ cô vừa mở miệng, tâm liền từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Cô cư nhiên cường hôn anh?!

Đây là kêu bị sắc đẹp choáng váng đầu óc đi!

Đây là kêu ăn gan hùm mật gấu đi!

Ôn Ninh cảm thấy chính mình vừa rồi thật là hoàn mỹ mà muốn chui ngay vào lỗ nào đó.

Cô nghĩ nghĩ kế, chỉ có chờ anh không có phản ứng liền cất bước chạy. Xin lỗi loại sự tình này, vẫn là trở về về ở trên WeChat nói đi.

Cô là tính toán như thế, nhưng mới vừa buông lỏng tay, vòng eo cô lại đột nhiên bị người kia gắt gao vòng lấy.

Bọn họ môi lưỡi lại lần nữa đụng chạm, động tác lại so với lần trước càng thêm kịch liệt, thâm nhập.

Cô bị anh hôn đến toàn thân đến choáng váng, lông mi run lên, cầm lòng không được mà "Ngô" một tiếng.

Theo sau, Ôn Ninh nghe được giọng nói từ tính của anh, lại mất tiếng nói, thở dài một hơi, "Ôn Ninh, nhắm mắt lại."

-

Lâm đạo nói một câu "Mọi người chuẩn bị, lập tức bắt đầu chụp hình" đem suy nghĩ của cô một lần nữa kéo lại.

Nhớ tới sự kiện năm đó,gương mặt Ôn Ninh không tự chủ được có chút nóng lên.

Bốn năm trước chính mình, thật sự là một khang cô nương dũng cảm,thấy sẵn liền tới a!

Bất quá, năm đó đều cứ như vậy mà ôm hôn, hiện tại bất quá là chụp ảnh khi miệng đối miệng chạm vào một chút, phảng phất cũng không có gì ghê gớm lắm.

Lúc này đây, cô không có hoảng hốt đến lợi hại như lúc trước, tay giống như cũng không hề run lên.

Nỗ lực mà bài trừ hai giọt nước mắt, muốn rơi lại chưa rơi, cô nhẹ nhàng nhón mũi chân, môi dừng lại bên môi Chu Trạch Diễn.

"OK." Lâm đạo rốt cuộc cũng vừa lòng.

Ảnh tạo hình chụp rất tốt, mặt khác Ôn Ninh cùng vài vị diễn viên chính cùng nhau tiếp nhận phỏng vấn từ các trang web, tạp chí.

Đến buổi chiều, hết thảy mới làm xong, Ôn Ninh ngồi xe trở về khách sạn.

Cô cũng không tính toán đi ra ngoài ăn cơm chiều, Lộ Lộ làm cho cô một phần salad hoa quả xong, liền thay áo ngủ, tính toán buổi tối nằm ở trên giường đem phần diễn ngày mai diễn thử vài lần.

Tới 5 giờ chiều, di động trên mép giường bắt đầu "Tích tích" vang lên không ngừng.



Cô mở di động ra, tin nhắn của đoàn phim Quỳnh Thỏ đã xuất hiện hơn ba mươi tin đều chưa đọc.

Hứa Diệc lên tiếng trong khung chat: [ buổi tối tôi mời khách ăn BBQ nướng với ca hát, mọi người có rảnh đều lại đây a. ]

Vài vị diễn viên của đoàn phim cùng tổ nhân viên sôi nổi ở trong tích cực nhiệt liệt hưởng ứng lời mời của Hứa Diệc.

Ôn Ninh nghĩ nghĩ, đánh mấy chữ: [ tôi đã ăn salad hoa quả, liền không đi a. Mọi người chơi vui vẻ ~]

Tin nhắn cô vừa gửi đi, Hứa Diệc liền lập tức tag cô:[ cô lại đây cùng chơi đi, nhiều người càng thêm náo nhiệt. Hơn nữa tôi là lần đầu tiên mời khách, cô lại đây, chúng ta vừa lúc làm quen một chút a! ]

Thẩm Kiều Kiều cũng ở phía dưới khuyên cô: [ đúng vậy, Ninh Ninh cô lại đây đi! Ăn xong lúc sau chúng ta còn có thể cùng đi ca hát, Tiểu Thiên Hậu KTV như cô lại có thể bỏ qua! ]

Ôn Ninh:...... Cô khi nào thành Tiểu Thiên Hậu rồi?

Thịnh tình không thể chối từ, Ôn Ninh nhất thời không biết như thế nào từ chối. Còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Thẩm Kiều Kiều liền chạy tới gõ cửa phòng cô.

Lộ Lộ đi mở cửa,cô nàng đi vào, thấy Ôn Ninh một thân áo ngủ trang phẫn, kinh ngạc cảm thán, "Hiện tại mới vài giờ nha, cô như thế nào đều đem áo ngủ thay hết rồi! Cô đây là đang tận hưởng thời gian nghỉ ngơi của người già và trung niên?"

"Tôi vốn là tính toán buổi tối ở khách sạn xem kịch bản, nào ai biết mọi người đều thừa tinh lực như vậy mà liên hoan chứ."

Ôn Ninh hồ nghi liếc nhìn cô nàng một cái, hỏi, "Kiều Kiều, cô không phải buổi sáng hôm nay vừa mới nói với tôi là cô muốn giảm béo sao?"

"Giảm béo thì khi nào đều có thể giảm, nhưng cùng nhau liên hoan cùng nhau hát cơ hội lại không nhiều lắm."

Thẩm Kiều Kiều ngồi trên giường, lôi kéo tay cô, "Ninh Ninh, chúng ta cùng đi đi! Dù gì cô cũng là nữ chính của đoàn phim, cô nếu là không đi, tôi một người liền rất cô đơn. Cô liền đi cũng đi"

Ôn Ninh biết rõ Thẩm Kiều Kiều tính cách mê náo nhiệt, không chịu nổi lời Thẩm Kiều Kiều khuyên bảo, đành phải gật đầu đồng ý, "Vậy được, cô trước chờ tôi vài phút đi, tôi đi thay cái quần áo."

"Hì hì hì Ninh Ninh, cô tốt nhất!"

Thẩm Kiều Kiều ôm cô, ở trên mặt cô hôn bẹp một cái.

Chưa đến 10 phút, Ôn Ninh liền đổi xong quần áo.

Áo len cùng với một kiện áo khoác màu xám. Không kịp hoá trang, cô đứng trước gương tuỳ tiện lấy son môi tô qua một chút, cả người liền rất đẹp.

"Đi thôi."

Cô cùng Thẩm Kiều Kiều ngồi cùng xe đi đến cửa hàng BBQ nướng.

Lúc các cô đến, mọi người trong đoàn phim đều đã tới, Ôn Ninh không nghĩ tới, Chu Trạch Diễn lần này cư nhiên cũng ở đây.

Cho nên nói...... Vị Chu ảnh đế này thoạt nhìn cao lãnh lại không dính khói lửa phàm tục, hiện tại muốn bắt đầu đi lộ tuyến cùng thần dân?

Nhân viên công tác của đoàn phim nhìn thấy các cô, nói giỡn vỗ tay ồn ào, "Hai vị nữ thần rốt cuộc cũng tới, hoan nghênh hoan nghênh!"

Ôn Ninh cùng Thẩm Kiều Kiều vội nói, "Xin lỗi, làm mọi người đợi lâu."

Mọi người sôi nổi tỏ vẻ, "Không lâu không lâu, đồ ăn cũng vừa mới vừa dọn lên."

Hứa Diệc nhiệt tình mà tiếp đón, "Chỗ của hai người bên này."

Hai cái chỗ trống, vừa lúc một ở bên phải,một ở bên trái Hứa Diệc. Thẩm Kiều Kiều đi về phía trước Ôn Ninh, tự nhiên ngồi ở bên trái Hứa Diệc, Ôn Ninh không có cách nào, chỉ có thể căng da đầu mà lựa chọn ngồi bên phải.

Mà bên cạnh chỗ cô đang ngồi, chính là Chu Trạch Diễn.

Ôn Ninh:...... Duyên phận thật là tuyệt không thể tả.

Que nướng đều đã bưng đi lên, mọi người liền ăn uống thỏa thích, một chuỗi tiếp một chuỗi mà loát lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.