Những người khác đều đã chọn được rượu cùng đồ uống,chỉ còn hai người Ôn Ninh cùng Thẩm Kiều Kiều. Hứa Diệc hỏi hai cô, "Hai người là muốn uống bia hay là nước trái cây?"
"Tôi muốn bia." Thẩm Kiều Kiều duỗi tay cầm cầm được lon bia, trực tiếp thay Ôn Ninh trả lời, "Ninh Ninh khẳng định muốn nước trái cây, cô ấy tửu lượng không tốt, rượu trái cây cũng đều có thể uống say."
Nghe vậy, Hứa Diệc cười một tiếng, đưa cho Ôn Ninh một lọ đồ uống, còn tri kỷ mà giúp cô vặn nắp bình ra.
Ôn Ninh cười đối Hứa Diệc nói một tiếng cảm ơn.
Cầm lấy đồ uống vừa mới chuẩn bị uống, tay bỗng nhiên bị người bắt được.
Chu Trạch Diễn đuôi lông mày nhẹ nhăn, "Đây là nước xoài, cô không thể uống."
"A? Phải không?" Ôn Ninh sửng sốt một cái chớp mắt, cúi đầu cẩn thận xem kỹ lại chai nước, phát hiện chai nước này thật sự có thành phần làm từ xoài.
Lúc trước xem màu đồ uống, cô còn tưởng rằng đây chỉ là nước chanh không.
Ôn Ninh bị dị ứng nghiêm trọng với xoài, hơi chút chạm vào nước xoài, làn da liền sẽ trở nên đỏ lại ngứa, còn sẽ có rất nhiều nốt mụn, khó chịu vô cùng.
Nếu không phải Chu Trạch Diễn vừa mới nhắc nhở, cô nói không chừng đêm nay cơm còn chưa có ăn xong thì đã bị người đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi.
"Cảm ơn." Câu nói này là thực lòng từ trong tâm cô mà nói ra.
Tuy rằng trong lòng cô vẫn rất tức giận về lời nói của anh lúc phỏng vấn trước, nhưng việc nào ra việc đó, ít nhất tại đây anh là thực sự giúp cô.
"Việc nhỏ, không có gì." Chu Trạch Diễn không thèm để ý mà cong cong môi, lại thuận tay vặn mở cho cô một chai nước khoáng.
Trên bàn cơm tiếng người ầm ĩ, bọn họ nói chuyện thanh âm lại rất nhỏ, chỉ có Hứa Diệc ngồi không xa mới nghe thấy được đoạn đối thoại này.
Hứa Diệc lộ ra thần sắc tự trách đối Ôn Ninh, "Thật là ngại, tôi thiếu chút nữa liền hại cô bị dị ứng."
Ôn Ninh lắc đầu cười khẽ, thông cảm mà nói, "Biết tôi bị dị ứng quả xoài vốn dĩ không nhiều người lắm, anh không biết lại không có gì."
"Bất quá tôi sẽ nhớ kỹ, lần sau khẳng định sẽ đặc biệt chú ý." Hứa Diệc đối với cô khẳng định cùng đảm bảo chắc chắn.
Giữa buổi liên hoan, Ôn Ninh đi toilet một chuyến.
Hứa Diệc bỗng nhiên nhìn về phía Chu Trạch Diễn, cười như không cười, ngữ khí ý vị không rõ, "Vừa rồi thật là nhờ anh, bằng không tôi lại làm hại nữ chính của chúng ta phải vào bệnh viện, tôi đây liền thành tội nhân thiên cổ, Lâm đạo một hai phải sẽ mắng chết tôi mất."
"Không có gì, tôi nên làm." Chu Trạch Diễn dùng ngữ khí đương nhiên nói.
Anh nhướng mày, nhìn về phía Hứa Diệc như không chút dụng ý, thật ra lại phảng phất có thâm ý khác.
- -----------------
Ăn xong tiệc nướng BBQ, đoàn phim hơn hai mươi người lại cùng lên lầu, định ngồi một gian ghế lô trên KTV.
Hát hò, uống rượu, đánh bài Poker, mọi người chơi đến càng ngày càng hăng, không khí càng ngày càng náo nhiệt.
Thẩm Kiều Kiều muốn hát một bài tình ca liền lôi kéo Ôn Ninh cùng nhau hát đối.
Bài hát này vừa vặn Ôn Ninh biết, cho nên cô cũng không từ chối, cầm lấy microphone trực tiếp đi đến phía trước màn hình.
Thực không vừa khéo chính là, âm nhạc vừa vang lên, di động của Thẩm Kiều Kiều cũng theo đó mà vang lên.
Thẩm Kiều Kiều nhìn thoáng qua, là người đại diện Tống Hiểu Nghiên của cô ấy gọi qua.
Trừ phi là có chuyện gì đặc biệt quan trọng, bằng không người đại diện sẽ rất ít khi gọi điện thoại vào lúc này.
Cảnh vật chung quanh quá mức ầm ĩ,Thẩm Kiều Kiều ấn xuống nút nghe, đối người đại diện, trước giải thích vài câu, "Uy,Chị Tống, em cùng đoàn phim ca hát, chờ một chút, em đi ra ngoài lại cùng chị nói."
"Chị Tống tìm tôi có việc, bài hát này mọi người ai sẽ hát?" Thẩm Kiều Kiều cầm microphone lớn tiếng hỏi mọi người, còn không quên nhân cơ hội này mà khen bằng hữu mình một phen
"Ninh Ninh nhà tôi ca hát thực sự rất tốt, cho mọi người có cơ hội được hát cùng với Tiểu Thiên Hậu KTV, quá hạn sẽ không chờ đâu."
Lời nói này của Thẩm Kiều Kiều không phải là giả.
Ở đây mọi người không sai biệt lắm cũng đều biết,kỹ thuật diễn của Ôn Ninh tuy rằng có chút mờ nhạt, nhưng trình độ hát lại không thể nghi ngờ.
Một năm trước, cô tham gia qua một cái gameshow.Dựa theo quy tắc, khách mời chơi trò chơi thua phải làm biểu diễn một tiết mục trước quần chúng, cô lúc ấy tùy tiện chọn một ca khúc rất lớn của nước ngoài.
Tiết mục sau khi được chiếu xong, toàn bộ khán giả đều chấn kinh: Đây là ca hát sao? Này mẹ nó hoàn toàn là mở miệng quỳ a!!!
Về sau, "Ôn Ninh ca hát" bốn chữ này thành công thoán thượng hot search hạng nhất của Weibo, phía dưới tác giả lại sôi nổi tỏ vẻ ――
"Thiệt tình mà nói,ta mãnh liệt kiến nghị Ôn Ninh hướng theo âm nhạc phát triển, nói không chừng đến lúc đó giới nghệ sĩ liền ít đi một cái bình hoa, âm nhạc liền nhiều thêm một vị tiếng Hoa(*) Tiểu Thiên Hậu [ cười khóc ][ cười khóc ]"
(*)tiếng Hoa: ý chỉ người có giọng hát đẹp
"Nhìn đến Ôn Ninh lên hot search ta còn tưởng rằng đoàn đội nhà cô ấy rốt cuộc cũng bắt đầu học các nhà khác marketing cho mình, click mở video ta mới phát hiện, wow, thanh âm cô ấy thật là siêu cấp linh hoạt kỳ ảo a [ bút tâm ][ bút tâm ]"
"Không xong, là cảm giác động tâm:)"
"Kỳ thật, Ôn Ninh trừ bỏ kỹ thuật diễn không tốt thì cũng không có cái gì không tốt đi?"
"Ôn Ninh giá trị nhan sắc cao, hát lại tốt, tham gia biểu diễn liền biểu hiện chân thành đáng yêu không làm ra vẻ, cũng không có giống những nữ minh tinh khác bày ra bộ dạng cái gì mà ' đồ tham ăn ' hoặc là ' ngốc manh thiếu nữ ' đi??? Vừa nói xong ta lại có điểm thích cô ấy [ Husky ][ Husky ]"
Thẩm Kiều Kiều nói xong, đem ánh mắt theo thứ tự quét về phía vài người đang ngồi trên sô pha.
Cuối cùng, ánh mắt Thẩm Kiều Kiều rốt cuộc vẫn dừng lại một chỗ.
Thẩm Kiều Kiều đi về phía trước vài bước, vừa muốn mời Chu Diễn Trạch tới hát, Hứa Diệc liền giành trước một bước đứng lên, cười nói: "Để tôi đến đi, bài hát này tôi rất quen biết."
"OK." Nếu Hứa Diệc đã chủ động như vậy, Thẩm Kiều Kiều cũng không nói nhiều cái gì,lập tức đem microphone đưa cho Hứa Diệc, liền cầm di động ra bên ngoài nói chuyện.
Bài tình ca này thật sự không có yêu cầu gì nhiều về giọng hát.Ca từ tương đối đơn giản, âm điệu cũng không cao, nó có thể nổi tiếng lên vì lời bài hát rất ngọt, có cảm giác của tiểu nữ sinh đang rơi vào bể tình ngọt ngào.
Ôn Ninh hát vài câu của nữ, Hứa Diệc tiếp theo hát vài câu của nam.
Bọn họ hai người hát đều không tồi, chờ đến lúc cả hai cùng nhau hát, phối hợp đến rất ăn ý, không khí phảng phất màu hồng toả ra.
Chung quanh mọi người uống rượu, chơi trò chơi đều dừng lại động tác, bắt đầu nghiêm túc nghe bọn họ hát bài này.
Trần Hạo ngồi ở bên cạnh Chu Trạch Diễn. Hắn thấy Chu Trạch Diễn vẫn luôn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hai người đang hát phía trước, còn tưởng rằng anh ta rất có hứng thú, liền để sát vào bên tai anh, nhỏ giọng bát quái.
"Anh Diễn, anh có phải có cảm giác giống em hay không, Ôn Ninh cùng Hứa Diệc đứng chung một chỗ, hai người nhìn qua rất xứng đôi. Anh xem bọn họ......"
Trần Hạo hứng thú bừng bừng, lải nhải mà nói, hoàn toàn xem nhẹ người bên cạnh ánh mắt đang càng ngày càng thêm lạnh lẽo.
Bỗng chốc, Chu Trạch Diễn đứng lên, tư thế kia thoạt nhìn như là muốn đi đánh nhau vậy.
Trần Hạo theo bản năng lui lui ra sau, ánh mắt hoảng sợ hỏi, "Anh Diễn, anh...... Anh đây là muốn đi đâu?"
"Đi toilet." Anh hai tay đút hai túi quần, tư thái thanh thản, thuận miệng trả lời.
Chậc chậc chậc!
Trần Hạo nhịn không được ở trong lòng cảm khái, rốt cuộc là Diễn ca nhà anh đủ lợi hại a! Đi toilet đều có thể trưng ra cái khí thế thiên quân mười phần vạn mã.
Chờ Ôn Ninh hát xong phần của cô, Hứa Diệc vừa muốn hát tiếp, thời điểm hai người bắt đầu cùng nhau hát, microphone trên tay Hứa Diệc lại đột nhiên không có tiếng.
Hứa Diệc cau mày quay đầu lại, chỉ thấy Chu Trạch Diễn kéo kéo môi, hơi hơi gợi lên một độ cung mà giải thích, "Vừa rồi không thấy rõ, không cẩn thận liền đá phải dây mic, ngượng ngùng a."
Nói ngượng ngùng thì nói, nhưng trên mặt anh lại không có bất luận cái gì là cảm giác xin lỗi.
Microphone cũng chưa có âm thang, muốn cắm vào tiếp tục hát như vừa rồi cũng không có không khí nữa.
Hứa Diệc trở lại chỗ ngồi,nhìn bóng dáng đi của anh, ha hả cười lạnh hai tiếng:...... Thật mẹ nó thần không thấy quỷ không hay.
Chơi đùa gần hai giờ, Ôn Ninh nhìn thời gian trên di động, đã hơn mười một giờ.
Không tính là khuya, nhưng xét thấy ngày mai 7 giờ cô còn có một tuồng kịch, sợ chính mình ở chỗ này chơi quên thời gian, ngày mai rời giường khả năng lại là một hồi lý trí cùng tình cảm đấu tranh.
Chỉ là, vừa rồi cô là cùng Thẩm Kiều Kiều đi một xe tới, mà lúc này, Thẩm Kiều Kiều đang cùng mấy diễn viên ném xúc xắc uống bia, chơi đến cao hứng.
Cô không hy vọng phá hư hứng thú của Thẩm Kiều Kiều.
Ở trong đám người nhìn một vòng, coi muốn nhìn một chút lúc này có người nào đi về hay không, vừa lúc có thể đi nhờ xe.
"Cô đang tìm cái gì vậy?" Hứa Diệc nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của cô, cầm trong tay bài poker giao cho một người bên cạnh, thuận thế ngồi ở bên người cô.
"À, tôi đang xem có người trở về hay không, thuận tiện đem tôi theo cùng."
"Để tôi đưa cô trở về, tôi lái xe."
Ôn Ninh nghe Hứa Diệc nói xong, nghĩ nghĩ, vẫn là lắc lắc đầu, cự tuyệt nói, "Hôm nay là anh mời khách, anh trước tiên đi rồi không tốt. Để tôi đi hỏi một chút những người khác xem sao."
"Không có việc gì." Hứa Diệc một đôi mắt đào hoa điểm điểm ý cười, ngáp một cái, "Tôi cũng có chút mệt nhọc, vừa lúc có thể cùng cô đi."
Cô còn chưa kịp trả lời, trước mắt bỗng nhiên có thêm một cái bóng.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Chu Trạch Diễn tay cầm chìa khóa đứng ở trước mặt cô, "Tôi cũng muốn đi, vừa lúc cùng nhau đi?"
Thấy cô còn chần chờ, Chu Trạch Diễn nhìn về phía Hứa Diệc, nửa đôi mắt tản ra cảm xúc không vui.
Hai người tầm mắt ở giữa không trung giằng co, anh khinh phiêu mà nhắc nhở hắn một câu, "Cậu đã quên sao? Cậu vừa rồi vừa mới uống rượu. E rằng điều khiển xe cũng không phải là thói quen tốt."
Hứa Diệc: "......"
Người này trí nhớ cũng thật tốt quá đi?!
Anh đối với Hứa Diệc quan sát đến tột cùng là có bao nhiêu tinh tế a!
Ôn Ninh cuối cùng vẫn là lên xe Chu Trạch Diễn.Lúc thắt đai an toàn, cô bỗng nhiên nhớ tới đêm nay anh tựa hồ là cùng trợ lý đi đến, liền hỏi: "Trợ lý của anh đâu,bất hòa nên không cùng nhau trở về sao?"
Chu Trạch Diễn cắm chìa khoá vào xe, khởi động ô tô, lên tiếng, "Ừ, hắn còn không có chơi tận hứng, tôi để hắn chơi thêm chốc lát."
Một hỏi một đáp xong, hai người đều không nói chuyện nữa. Bên trong xe không khí tựa hồ có chút áp lực, làm người khác có cảm giác thở không nổi.
"Xe của anh có nhạc không? Bằng không mở ra nghe một chút đi."Ôn Ninh đưa ra kiến nghị.
Chu Trạch Diễn ấn nút, thực mau, âm nhạc du dương ở bên trong xe vang lên.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc, Ôn Ninh trong lòng thật ra có điểm kinh ngạc.
Đây là bài hát yêu thích nhất của cô lúc học đại học, vô số lần nghe nhạc ở trên di động, cô còn hát bài này trên sân khấu biểu diễn lúc đó.
Không nghĩ tới, Chu Trạch Diễn hiện tại phẩm vị âm nhạc thật ra cùng quá khứ của cô có chút tương tự.
Xe từ cửa hàng BBQ chạy đến khách sạn, mất hẳn, trong lúc đó,trong xe liền truyền tới mỗi bài hát, đều là cô đã từng ở download ở trong di động.
Cô nhớ rõ, lúc trước cô còn thường xuyên cầm tai nghe, ầm ĩ muốn cùng anh nghe, nhưng anh luôn là không muốn.
Hiện tại ở trên xe anh có thể nghe đến mấy bài này, cô rốt cuộc vẫn là nhịn không được làm ra vẻ mà thổn thức một tiếng: Cảnh còn người mất a......
Cuối cùng một bài hát mới vừa vang lên khúc nhạc dạo, bọn họ liền đến trước cửa khách sạn.
Ôn Ninh đối với Chu Trạch Diễn nói một câu gặp lại sau liền chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới vươn tay mở cửa xe, tay kia của cô lại bỗng nhiên bị anh kéo lại.
Coi khó hiểu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang, "Anh còn có chuyện gì vậy?"
"Ôn Ninh." Chu Trạch Diễn thấp giọng kêu tên cô.
Ánh mắt anh dần dần thâm trầm, một tấc một tấc mà tới gần cô, thậm chí còn cầm cổ tay cô.