Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường

Chương 31: Con sâu rượu



Edit: Cải Trắng

Ôn Nhan hoàn toàn không có phản ứng gì, làm như không có cảm giác có tầm mắt đang nhìn chằm chằm mình. Cô đi tới vị trí của mình, vào vị trí, nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc, bắt đầu nhập vai.

" < Tâm lý > cảnh số 249, action. "

Dưới ánh mặt trời.

Anh mặc một áo blouse trắng, chân tùy ý vắt chéo ngồi trên ghế, dáng người anh cao ngất, bên cạnh anh bỗng lộ ra một cái đầu nhỏ, ánh nắng từ cửa sổ xuyên qua chiếu lên một bên sườn mặt anh, hàng lông mi dậm che đi thần sắc nơi đáy mắt.

Thanh âm anh lạnh nhạt, ngón tay khẽ chuyển động trên quyển sách ở mặt bàn: " Nơi này, có kinh mạch, tên là... "

Tay anh di chuyển chậm rãi, di chuyển theo bức ảnh trong sách, tay dọc theo hướng di chuyển của mạch máu ở giữa phổi, nhìn vào có vài phần quỷ dị.

Minh Hi bên cạnh để lộ ra cái đầu nhỏ, víu lấy cánh tay anh, tay áo blouse trắng phẳng phiu giờ có mấy nếp nhăn nhỏ, ánh mắt trong sáng lóe lên tia sáng.

" Kinh mạch là gì vậy? "

" Kinh mạch à... " Khóe môi bác sĩ Quý hơi cong lên, xoa xoa đầu cô, thanh âm của anh trầm thấp mang theo khàn khàn mê hoặc, nhưng ngay sau đó lại biến mất: " Là có thể làm cho cô... "

Cảnh này diễn rất nhanh, chỉ một lần là qua được. Khi đạo diễn vừa hô cắt một cái là Ôn Nhan đứng thẳng dậy, đi tới chỗ đạo diễn xem lại đoạn vừa quay ban nãy.

Sắc mặt Cố Cảnh Ngự trong nháy mắt tối sầm lại, những lời muốn nói anh đành nuốt trở lại.

Có khi, giờ trước mặt cô, anh giống như một kẻ lừa đảo.

...

Đạo diễn xem lại đoạn phim vừa quay, hài lòng gật gật đầu, ngay sau đó ông phát hiện ra Ôn Nhan đang đứng bên cạnh mình. Ông liếc nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: " Còn có thể diễn tốt hơn so với ban đầu một chút nữa. "

Trên thực tế lần diễn này đã rất tốt rồi, những người có thể bắt được trọng điểm nhân vật để diễn như cô đúng là càng ngày càng ít.

Ôn Nhan đương nhiên hiểu ý của đạo diễn là gì, đôi mắt đào hoa như ánh lên một tia sáng, khóe môi không tự chủ được mà giương lên.

Đạo diễn xua xua tay, hừ nhẹ một tiếng: " Phải không ngừng cố gắng đấy. " Nói xong lại nhìn về phía Trương Phi Phàm: " Đã chuẩn bị tốt chưa đấy? "

Trương Phi Phàm hít sâu một hơi, khuôn mặt hơi bạnh ra trông rất căng thẳng, nghe thấy tiếng đạo diễn nói liền gật đầu: " Chuẩn bị tốt rồi. "

" Được, tới thôi. "

Diễn liên tục cả một ngày. Đáng lẽ hôm nay còn có cảnh quay đêm với Cố Cảnh Ngự nhưng không biết anh nói gì với đạo diễn mà hôm nay tạm không quay nữa. Ngày đầu tiên quay trở lại diễn cứ thế mà kết thúc.

Cho dù là vậy thì lúc mọi người xong xuôi cũng khuya rồi, mặt Ôn Nhan lúc này trắng bệch, căn bản là hôm nay diễn cô nói quá nhiều cho nên giọng lại khàn khàn rồi.

Thường Tâm Tâm ôm chai nước đứng ở một bên, vừa thấy Ôn Nhan liền tiến tới đưa cho cô chai nước và thuốc để uống.

Ôn Nhan xua xua tay: " Chị... "

Ngay sau đó cô cảm thấy cổ họng đau rát, phải đợi một chút cho nó đỡ rồi mới nói: " Từ từ hẵng đưa cho chị, chị muốn đi thay quần áo trước. "

Thay quần áo xong thì sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút.

" Vâng vâng. " Thường Tâm Tâm nói sau đó theo chân Ôn Nhan đi tới phòng thay đồ. Cô ôm chai nước và thuốc đứng ở bên ngoài phòng thay đồ đợi, chỉ cần Ôn Nhan đi ra sẽ đưa cho chị ấy uống thuốc luôn.

" Ôn tỷ, chị còn việc gì nữa không? "

Ôn Nhan thoải mái thở ra một tiếng, cảm thấy toàn thân trên dưới đều ấm áp hơn rất nhiều. Cô nhìn thoáng qua viên thuốc trong tay Thường Tâm Tâm, cô cầm lấy nó cho vào miệng, nhịn xuống sự chán ghét mà nuốt thuốc xuống.

Nhưng mà...chắc là cuống họng của cô hẹp quá rồi, viên thuốc vừa nuốt xuống liền bị vỡ ra, vị đắng của thuốc ập tới.

Ôn Nhan nheo mắt, miễn cưỡng duy trì sắc mặt của mình, cô uống liên tục mấy ngụm nước mới có thể làm giảm đi sự đắng ngắt của thuốc.

Thật khổ!

Do dự một chút, bỗng nhiên cô nhớ ra hình như trợ lý của cô rất hay mang kẹo theo bên người thì phải. Ôn Nhan làm cho thanh thanh giọng một chút, hơi hé miệng, sắc mặt có chút không được tự nhiên: " Tâm Tâm, chị nhớ hình như em hay mang kẹo theo đúng không? "

Kẹo???

Thường Tâm Tâm được dịp sửng sốt một phen, đôi mắt mở to, cô không ngờ chị ấy thật giống như một đứa trẻ, sau khi uống thuốc xong lại đòi ăn kẹo. Ngay sau đó cô liền phản ứng lại, kêu lên hai tiếng, vội vàng tìm trong túi của mình, lấy ra mấy cái kẹo sữa đưa cho cô, tất cả đều nhét vào tay Ôn Nhan.

Có một người đàn ông phía sau cô cách một khoảng không xa, khóe môi không nhịn được hơi giương lên.

Vẫn là... đáng yêu như thế!

" Phì.. "

Một tiếng phì vang lên khiến tay Ôn Nhan cứng đờ lại, tay cô cũng chẳng kịp thu về nữa, đôi mắt đào hoa hơi híp lại.

Người đàn ông đứng cách đó không xa bỗng tiến lại gần.

Trương Phi Phàm từ chỗ khúc ngoặt đi ra, trong tay hắn còn cầm kịch bản, dù buồn cười nhưng hắn vẫn phải nén cười, hỏi: " Ngày mai chúng ta có ba cảnh diễn cùng nhau, tôi muốn tới hỏi cô một chút tí nữa có muốn đi tìm Cố tiền bối để đối diễn một chút không? Cùng nhau đi tìm? "

Ôn Nhan gật đầu, không có tới nửa điểm không được tự nhiên: " Đi. "

Đương nhiên là muốn đi rồi.

Công việc là công việc, là diễn viên thì phải cư xử sao cho giống một diễn viên, diễn xong có thể nhìn nhau tóe lửa đánh nhau tới đầu rơi máu chảy, nhưng một khi bật máy bắt đầu quay thì lại tương thân tương ái, liên tục liếc mắt đưa tình với nhau.

Cô sẽ không đem cảm xúc cá nhân vào công việc đâu, đây chính là sai lầm ngu ngốc nhất, mà cô thì không phải đứa ngốc đâu.

...

Nhìn hai người phía trước cười cười đi xa, Dương Phàm liếc nhìn người đang làm không khí xung quanh đông cứng lại – Cố Cảnh Ngự, liếc liếc mắt, cho dù hắn có cố kìm thế nào đi chăng nữa cũng không ngăn được sự vui sướng của mình khi thấy anh gặp họa.

Hẳn là rất ghen tỵ đi.

Không cao hứng chút nào đi,

Ha ha ha, cố mà chịu đựng đi.

***

Ôn Nhan nhấp một ngụm trà, liền cảm thấy có gì không đúng lắm, lại thử thêm một ngụm nữa, cô cảm thấy cốc trà này không giống với loại trà gừng mật ong cô vẫn uống.

Hình như ngọt quá.

Cô nhìn ba người đàn ông đang ngồi đối diện mình, uống trà một cách rất tự nhiên mà còn uống nhiều hơn hai ngụm cơ. Đặc biệt là người lớn lên nhìn vẻ ngoài vô cùng rắn rỏi như Trương Phi Phàm, cô hơi mỉm cười, lại cúi đầu uống thêm một ngụm nữa.

Đầu năm nay, con trai thích uống loại trà ngọt nhiều như vậy sao?

Lúc sau cô cầm kịch bản lên chuẩn bị đối diễn liền ném luôn chuyện này ra sau đầu.

Thích uống trà mật ong ngọt nhiều số 1 – người đại diện họ Dương: "... "

Thích uống trà mật ong ngọt nhiều số 2 – Trương Phi Phàm: "... "

Đợi tới khi trở về phòng nghỉ, Trương Phi Phàm trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, hắn uống nước hết cốc này tới cốc khác, mấy lần liền mới có thể bớt đi vị ngọt đọng lại trong miệng. Lúc này, hắn liền mở miệng nói với người đại diện: " Giờ xem như thoải mái hơn chút rồi... "

" Anh biết không, hóa ra trà mà Cố lão đại thích lại là trà mật ong, mật ong đấy anh biết không? Chính là cái hương vị ngọt tới ngậy luôn. "

Thật ra mà nói thì đàn ông bây giờ mà thích ăn đồ ngọt không nhiều, không nhiều chứ không phải không có, mà người đại diện của hắn chính là một ví dụ thực tế nhất.

Chỉ là Cố Cảnh Ngự, Cố lão đại, nói chung là hình tượng anh trong lòng hắn có thể miêu tả bằng bốn từ, giống kiểu... bá đạo tổng tài?! Dù sao thì, hình tượng của anh mà lại thích đồ ngọt như vậy, để chúng ở chung một chỗ với nhau nhìn thế nào cũng thấy không hợp.

Dù sao thì hắn cũng không thích hương vị ngọt ngậy này, thế mà không hiểu sao người đại diện của hắn lại rất thích đồ ngọt.

Người đại diện lúc này đang ngồi trên ghế sofa, đẩy đẩy mắt kính một cái: " Vậy sao cậu còn uống làm gì? "

Trương Phi Phàm nghẹn lời: " Không phải, chẳng qua là thấy ba người kia đều uống, tôi mà không uống nhiều một chút thì thấy ngại lắm. "

Tay người đại diện dừng lại, liếc hắn một cái đầy vẻ ghét bỏ.

Ngốc muốn chết!

Nhưng mà trên thực tế, Cố lão đại mà hắn cho rằng thích đồ ngọt...phải rót một cốc nước lạnh đầy để uống cho hết vị ngọt đó.

***

Thời gian chầm chậm cứ thế trôi qua.

Ngay cả nhân viên trong đoàn làm phim cũng nhận ra không khí giữa hai người này không đúng lắm, bình thường thì hiệu suất làm việc của hai người đều cao gấp đôi so với dự đoán.

Ban đầu Dương Phàm còn đang mải vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhưng lúc sau Dương Phàm cũng không thể thờ ơ nữa, hắn bắt đầu lo lắng thay cho anh rồi.

Dù sao thì hắn và Cố Cảnh Ngự cũng là bạn bè chơi với nhau nhiều năm, hắn rất coi trọng tình bạn này, dựa vào tính tình của hắn thì kể cả sau này vẫn sẽ như vậy.

Ngày đó sự việc phát sinh có lẽ không chỉ là việc nhỏ, có khi nó còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Mấy ngày nay tuy rằng Ôn Nhan không biểu hiện gì ra ngoài mặt, nhưng mà thái độ của cô, nói như thế nào nhỉ, chính là kiểu... khi ở trước mặt Cố Cảnh Ngự hắn cảm thấy cô có chút không được tự nhiên, giống như là, muốn đẩy anh ra ngoài.

Nhìn thì hơi giống như những nữ sinh khi đứng trước người con trai mình thích, thường có vẻ không được tự nhiên. Làm lơ ra vẻ như không để bụng.

... Hắn tình nguyện nhìn thấy vẻ mặt trước kia của Ôn Nhan hơn.

Có thể nói, tình huống giờ giống như kiểu bên Ôn Nhan đã đơn phương phán cho anh một cú tử hình vậy.

Nếu không phải người vừa bị phán một cú tử hình là Cố Cảnh Ngự thì hắn còn bội phục Ôn Nhan rất dứt khoát, không có một chút nào là lưu luyến không buông, nói không cần thì sẽ lập tức dứt bỏ.

Nhưng mà người đó lại là Cố Cảnh Ngự.

Làm cho hắn không thể đùa giỡn người ta.

Dương Phàm sốt hết cả ruột, hắn không nhịn được liền suy nghĩ tới đau cả đầu, hắn day day ấn đường: " Hai người...hiện tại vấn đề giữa hai người nằm ở đâu? "

Hắn có thể đoán được phần nào nguyên nhân, tuy rằng bình thường Cố Cảnh Ngự luôn chọc hắn tức tới độ muốn lật xe. Nhưng trên thực tế, đối với người khác Cố Cảnh Ngự còn khiến họ hận tới nghiến răng nghiến lợi, mà đối với Ôn Nhan thì không như vậy, Cố Cảnh Ngự đã bao phen khiến hắn trợn mắt há mồm rồi.

Ngoại trừ lần đầu tiên có vẻ anh hơi quá đà thì những lần sau chỉ là trêu chọc cô một chút, chỉ toàn nói miệng chứ chả thấy hành động đâu, thế thì cũng không tới nỗi có kết cục như này chứ.

Hắn thăm dò một chút, rồi đề nghị: " Nếu không, tôi cùng cậu đi xin lỗi Ôn Nhan nhé? "

Mà với bản tính kiêu ngạo từ trong xương của Cố Cảnh Ngự, việc xin lỗi chỉ sợ hơi khó, Dương Phàm phân tích một chút cho anh hiểu: " Cậu nghe tôi nói chút đi, mặt mũi là thứ trở nên không quan trọng trước mặt người yêu... "

" Ở trước mặt người mình thích mà còn tỏ ra sĩ diện thì cậu làm cẩu độc thân luôn đi, lại nói cậu mà đi nhận lỗi giờ thì không ai biết... "

Người đàn ông ngồi trên sofa mặt không biểu hiện gì liếc hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không xen vào.

Hiện tại vấn đề không phải có xin lỗi hay không.

Chỉ sợ giờ Ôn Nhan đã sớm coi anh thành người thích trả thù bằng việc trêu chọc người khác, đây chính là vấn đề, mà anh không giải quyết được vấn đề này thì chuyện đó không khác gì phán tử hình đối với anh.

Nhưng giờ thì, Ôn Nhan căn bản là không để ý tới anh, giờ anh có nói gì thì cô cũng sẽ không tin.

Nếu là trước đây, có thể hắn sẽ đứng giải thích rõ ràng với cô, nhưng hiện tại...anh không dám làm thế.

Nhỡ đâu, nhỡ đâu khiến cô càng tức giận hơn thì phải làm sao?

Dương Phàm nói lâu như vậy cũng không thấy anh đáp lại, trừng mắt, tức không buồn nói gì nữa.

Weibo.

Tôi là đồ ngốc: " Chọc cho cô ấy tức giận, phải làm sao giờ? "

***

Bầu không khí quỷ dị ở đoàn làm phim cứ thế theo thời gian trôi dần đi, đã tới lúc đóng máy. Đoàn làm phim đóng máy, chỉ còn mấy ngày nữa là bước sang năm mới.

Sau khi đóng máy đạo diễn cũng không keo kiệt, bao nguyên một hội sở lớn để tổ chức tiệc đóng máy, hơn nữa ở đây còn có Cố Cảnh Ngự. Hội sở ông bao rất tốt, tính an ninh ở đây cao, sẽ không để lộ bất cứ tin tức nào ra bên ngoài, mà theo ý của đạo diễn chính là, ở đây có thể để mặc bọn họ ăn chơi trác táng, có nhảy múa thoát y cũng chẳng sao.

Đoàn phim nghe vậy được một trận cười lớn.

Buổi tối hôm nay, có không ít diễn viên phải vội vã quay về.

Ôn Nhan mang theo trợ lý nhỏ của mình, đẩy cửa đi vào.

Bên ngoài và bên trong cánh cửa tựa như hai thế giới khác nhau vậy. Đẩy cửa một cái là nghe được tiếng cười, sự náo nhiệt của mọi người, người tới cũng khá đông, mà giờ đã có người cầm micro kêu gào đòi hát. Có người thì lại ngồi yên lặng một góc, còn có chỗ mọi người tụ lại đánh mạt chược, mà chưa tới lượt mình chơi cũng cướp luôn chỗ mà ngồi chơi.

Vô cùng náo nhiệt, giống như muốn xua hết không khí căng thẳng của đoàn làm phim suốt từ trước tới giờ.

Từ Tuệ Lâm đang ngồi ở quầy bar thì thấy cô bước vào, Từ Tuệ Lâm trong tay cầm ly rượu tiến về phía cô: " Tới muộn rồi đấy. "

Trương Phi Phàm ở một bên cũng nhảy vào xem náo nhiệt: " Đúng rồi, đã tới muộn là không thể nhân nhượng, phạt rượu phạt rượu. "

Khóe miệng Ôn Nhan hơi nhếch lên, nói lảng sang chuyện khác: " Còn chưa tới giờ mà, chỉ trách mọi người tới quá sớm. "

Từ Tuệ Lâm đã sớm nhìn thấu ý định của cô, cười tủm tỉm, tiến gần lại phía cô: " Em muốn nói lảng sang chuyện khác? "

Từ Tuệ Lâm đem ly rượu nhét vào trong tay Ôn Nhan, quay đầu lại, nhìn về phía đạo diễn, cố ý nói to: " Tới muộn là phải tự phạt ba ly rượu, đây là quy tắc, phải không đạo diễn? "

Nhìn qua có thể thấy tâm tình Vương đạo diễn rất tốt, mắt hơi híp lại, gật gật đầu liên tục: " Đúng. "

Đuôi lông mày Ôn Nhan hơi rướn lên, biết giờ cô có làm thế nào cũng không tránh được, ý nghĩ đó vừa xẹt qua cô cũng không lấy lui làm tiến nữa, trực tiếp cầm lấy ly rượu: " Đâu có, ba ly thì ba ly vậy. "

Nói xong liền ngửa cổ uống rượu, uống xong cô lau miệng, hơi nâng cằm lên cong cong môi, vẻ mặt rất hào hứng: " Hài lòng. "

" Được! Rất có chí khí! " Thấy cô biểu hiện như vậy Từ Tuệ Lâm và mấy người nữa liền vỗ tay, ngay sau đó không biết thế nào Trương Phi Phàm lại đưa một ly rượu nữa tới trước mặt cô: " Nào, tiếp tục tiếp tục. "

Ánh đèn chiếu lên làn da cô, làm cho trông càng dịu dàng hơn, cần cổ trắng nõn phô ra, một chút rượu chảy xuống cằm rồi chảy xuống cần cổ trắng nõn, nhìn vào thật sự là dụ dỗ người khác phạm tội.

Tới cả mắt anh cũng chẳng buồn chớp, quét mắt nhìn một lượt quanh đám người xung quanh cô, ánh mắt anh dần nheo lại.

Mắt như muốn dính lên người người ta rồi, không biết câu phi lễ chớ nhìn sao?

Uống xong ba ly rượu, Ôn Nhan sảng khoái mà lau miệng một cái, cô đặt ly xuống, mắt khẽ lướt qua bàn, hoàn toàn chẳng sợ gì cả: " Thế nào, mọi người còn muốn tiếp tục không? "

Mọi người liền cười vài tiếng: " Không dám không dám, đúng là nữ trung hào kiệt* "

Nữ trung hào kiệt: chỉ người con gái tài giỏi xuất sắc lại rất hào phóng

Ôn Nhan được buông tha cô liền tìm một chỗ khuất để ngồi xuống, lúc này cô mới thở ra một hơi thoải mái, trợ lý hỏi cô có việc gì không cô liền nhìn thẳng phía trước, cảm thấy hơi chột dạ.

Lúc đầu người đại diện còn muốn cô nâng cao tửu lượng lên một chút, nhưng xem ra hiện tại không cần...chỉ có ba ly rượu mà cô vẫn không say đó thôi.

Ba cốc bia...với lại ba ly rượu chắc cũng không khác nhau là mấy, nhỉ.

Nhưng mà sự thật chứng minh, cô sai rồi.

Chẳng bao lâu sau cô cảm thấy đầu mình choáng váng, hơn nữa còn có xu hướng càng lúc càng nghiêm trọng. Hình ảnh bàn để nước uống trước mặt cô càng lúc càng mơ hồ, rồi còn biến thành hai cái bóng chồng lên nhau, cô chớp chớp đôi mắt đào hoa như được phủ sương, sờ sờ mặt thấy mặt mình đang nóng bừng, mê man, cô phản ứng không kịp.

Cô đây là đang say?

Ngồi ở trên ghế cô cảm thấy có chút không thoải mái, thanh âm người bên cạnh cô nói chuyện rất lớn, nói tới nỗi đôi mắt cô hoa lên, cô cảm tưởng như mình và mọi người đang ở hai thế giới khác nhau.

Ôn Nhan véo véo bàn tay mình, không được, cô say mất rồi.

Cô gian nan đứng thẳng dậy, lắc lắc đầu mấy cái, muốn cho đầu óc mình tỉnh táo một chút.

Cô muốn đi...dùng nước lạnh hắt lên mặt, để cho mình tỉnh táo lại.

Ôn Nhan giờ mình đang thế này mà một mình đi ra ngoài thì không tốt lắm, nhưng mà cô đi một vòng cũng không tìm thấy trợ lý mình đâu, cô lúc này mới mơ mơ màng màng nghĩ đến, hình như là cô ấy đi lấy nước ấm cho cô rồi.

Ôn Nhan có hơi lảo đảo, cô lấy di động của mình ra, hít vào một hơi nhìn bộ dáng vô cùng thong thả gõ vài chữ, báo cho Thường Tâm Tâm biết là cô đi đâu, ngay sau đó gương mặt rất nghiêm túc từ chối cùng người bên cạnh nói chuyện, cứ thế thẳng lưng mà đi ra ngoài.

Từ Tuệ Lâm:....

Cô phì cười thành tiếng, làm rơi luôn cả điện thoại di động đang để bên cạnh mình.

Được rồi, đây chắc không phải di động của cô đâu.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, vẻ mặt nghiêm túc trêu chọc người khác của cô ấy, đúng là rất đáng yêu.

Một tiếng động phát ra, anh vẫn luôn luôn chú ý động tĩnh bên này. Anh đặt luôn ly nước trái cây mình đang cầm lên bàn, không thèm để ý người bên cạnh mình đang nói cái gì, đột nhiên đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, hành lang trước mặt hiện lên có hơi mơ hồ, từ hành lang đi tới nhà vệ sinh khá gần, cô một tay chống lên tường, lảo đảo lảo đảo đi tới nhà vệ sinh.

Chỉ là tới cửa nhà vệ sinh rồi, cô lại thấy hơi mê man...Ừm...Cô định tới đây làm gì ý nhỉ?

Vẻ mặt Ôn Nhan đột nhiên rất nghiêm túc, cô đứng thẳng người dậy, một tay chống tường. Nếu chỉ nhìn sắc mặt của cô chắc chả ai nghĩ cô là người say rượu đâu.

Nhưng mà khi cửa nhà vệ sinh vừa mở ra, cái người đang giữ vẻ mặt bình thản kia lập tức ngã nhào xuống đất.

Trong chớp mắt, một cánh tay hữu lực chuẩn xác tóm gọn lấy hông cô.

.....

Một mùi hương đặc biệt ập tới.

Ôn Nhan bị túm lại liền kêu lên một tiếng, cô mấp máy môi hai tiếng, hít hít cái mũ nhỏ. Anh túm được cô rồi liền đỡ cô đứng dậy.

" Ngô... "

" Anh là...A, ai da.."

Ôn Nhan duỗi tay, muốn túm lấy cổ áo người bên cạnh nhưng túm mãi cô vẫn không túm được, cô có phần mịt mờ nhìn bàn tay mình, trong mắt ánh lên vẻ ủy khuất.

Không, không túm được.

Anh thở dài, tiến về phía trước mấy bước, để cho cô nắm được cổ áo của anh.

Ôn Nhan lúc này mới cảm thấy hài lòng, cô túm lấy cổ áo người đang đứng trước mặt mình, cô nheo mắt lại, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt người đang đứng cạnh.

Mùi rượu vương vấn quanh cánh mũi, anh không khỏi tự nắm chặt tay mình, yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống, cả người cứng đờ.

Phải nhịn xuống!!

Cô trừng lớn đôi mắt đào hoa, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, hơi nhăn mày, có hơi khó khăn khi xác nhận người trước mặt mình là ai.

Không biết.

Ủy khuất muốn khóc, nghĩ không được...

Anh càng lúc càng căng thẳng, nhịn không được phải né người sang một bên.

Con sâu rượu nào đó không hài lòng kéo kéo cổ áo anh: " Không được, chạy..."

Nhìn thấy khuôn mặt cô càng lúc càng gần lại, một tầng hơi nước phủ lên đôi mắt đào hoa, tiếng nói của anh khàn khàn như che đậy gì đó, bất đắc dĩ thở dài: " Nhan Nhan. "

Anh giờ...phải làm như thế nào đây.

" Là anh. "

Đúng lúc này, đột nhiên Ôn Nhan trừng lớn mắt, giờ cô chính là mượn rượu, tát một cái vào gần mắt anh.

" Tra nam! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.