Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường

Chương 34: Làm lành (2)



Edit: Cải Trắng

Cho nên, khi vừa mới mở cửa, người đứng bên ngoài đã thấy được một con dao sáng loáng, vừa chuẩn dừng ngay trước mặt anh.

Cố Cảnh Cảnh:...

Gương mặt tươi cười của Cố Cảnh Ngự trở nên cứng đờ, không chút biểu cảm nào.

... Anh sợ là anh còn chưa tỉnh ngủ.

...

Thực ra mà nói, Ôn Nhan không biết người đứng ngoài cửa sẽ là Cố Cảnh Ngự.

Mắt nhìn thấy con dao bóng loáng trong tay mình, Ôn Nhan thầm nghĩ thôi xong rồi. Nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện cái gì khác thường, vuốt vuốt tóc, rụt rè mỉm cười: " Sao Cố tiền bối lại đi tới đây vậy? "

A A A!! Giờ không phải anh nên ở nhà đoàn tụ với gia đình sao? Không có việc gì làm thì ở trong nhà mà hiếu thuận với bố mẹ không được sao. Anh tới tìm cô làm cái gì chứ.

May mà tố chất Cố Cảnh Ngự rất tốt, nhanh chóng khôi phục tinh thần. Anh như vô tình liếc qua vành tai đỏ rực của cô, ánh mắt lại làm như không có gì liếc xuống con dao trong tay cô, khiếu thẩm mỹ của anh hình như hơi vặn vẹo.

Đột nhiên anh tự cảm khái trong lòng một câu, a, sao anh vẫn thấy cô rất đáng yêu chứ!

Vừa nói, cô liền rất tự nhiên mà đem con dao đặt ở trên tủ giày bên cạnh, cô làm như không có việc gì xảy ra cả. Đôi mắt đào hoa cong cong, cô còn hỏi anh có muốn đi vào hay không.

Lúc đầu Cố Cảnh Ngự còn đứng ngốc ở cửa, nhưng nghe cô hỏi vậy liền phản ứng lại rất nhanh. Làm như kiểu mình đang suy nghĩ, lại cảm thấy hơi khó xử, nhưng hành động của anh thì lại rất nhanh, thuận lợi đi vào bên trong.

" Vậy được, tôi giúp em đóng cửa. " Anh cong môi, mỗi động tác của anh đều rất lưu loát, chân dài đi vào, bỏ đồ xuống, rồi xoay người đóng cửa. Ba động tác đều hành động rất nhanh và lưu loát.

Ôn Nhan chớp chớp mắt, lại nhìn người đang đứng ở đây, đồ đã đặt lên trên tủ giày, cửa cũng đóng vào luôn rồi. Cái người đứng ở trước mặt cô lúc này, nhìn thế nào cũng thấy ngoan ngoãn, sau đó còn truyền tới giọng nói trầm ổn: " Em đang nấu cơm sao? "

Khóe miệng giật giật, cô dường như muốn nói gì đó nhưng kìm lại không nói, cô hít một hơi thật sâu, day day trán. Rốt cuộc cô cũng lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép đi trong nhà mới, để cho anh đi vào.

Nói thật, hiện tại cô...đối với Cố Cảnh Ngự có điểm hơi áy náy.

Cô biết cái loại cảm giác bị hiểu lầm này, thật sự là không dễ chịu chút nào. Cái cảm giác rõ ràng không phải là mình làm nhưng người khác lại không tin, bản thân lại phải chịu ủy khuất.

Chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, chính cô hiểu lầm người khác, thái độ như vậy cũng không tốt. Để cho anh thừa nhận xong không lâu sau đó lại đánh anh một cái, cứ tính là Cố Cảnh Ngự chơi xỏ cô một lần đi, còn những lần sau đó, điều này đúng là cô nên xin lỗi anh một tiếng.

Đương nhiên, còn cảm thấy xấu hổ nữa.

Nhưng mà lại thấy Cố Cảnh Ngự náo loạn vượt quá giới hạn như vậy, cái cảm giác xấu hổ và muốn xin lỗi liền bốc hơi luôn.

Vẫn là không biết xấu hổ như thế đấy.

Cố Cảnh Ngự thấy biểu cảm của cô, sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.

Cô vẫn rót một cốc trà đưa tới trước mặt anh, lại hỏi một lần nữa: " Sao Cố tiền bối lại tới đây lúc này? "

Anh nhận lấy cốc trà, đặt nó trong lòng bàn tay mình. Ánh mắt anh thâm thúy, ngữ khí của anh vô cùng thong thả, không có lấy nửa điểm chột dạ: " Trong nhà ông nội tôi tính tình kém, thế nên tôi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi một mình ăn thì cảm thấy nhàm chán, đồ ăn thừa nguội ngắt cũng không muốn ăn. "

" Có phải con lại mắng Cảnh Cảnh rồi không? " Tính tình ông nội kém lúc này đang chống gậy rít gào trong nhà, bắt đầu quở trách bố Cố Cảnh Ngự, thật sự không nhịn được cơn tức này.

" Nhìn cái gì mà nhìn! " Nhìn vẻ mặt con trai mình lạnh lẽo, giật giật khóe môi không nói gì, ông lão Cố gõ gõ cây gậy, nói như muốn phun nước miếng ra ngoài: " Nếu không phải con mắng nó, Cảnh Cảnh hiếu thuận như vậy, sao Tết lại không dám trở về nhà chứ. "

Càng nghĩ ông càng cảm thấy cháu trai mình thật đáng thương, ông lão Cố lựa chọn tạm thời quên đi cháu trai của mình, tập trung vào giáo huấn con trai ông.

Mà người đáng thương – Cố Cảnh Cảnh lúc này, tiếng nói của anh trầm thấp: " Nghe nói Tết năm nay em cũng không về nhà, lại nghĩ chúng ta có nhiều giao tình thế này, không bằng Tết này tôi tới tìm em ghép đôi một nồi sủi cảo. "

Anh còn tự giễu nói thêm một câu: " Ít nhất là cùng trải qua thời điểm náo nhiệt nhất. "

Vốn dĩ Ôn Nhan đang định từ chối:...

Lời đã nói tới mức như này rồi, chẳng lẽ cô còn không biết xấu hổ mà từ chối sao?!

Nói tới thế này rồi không biết cô có thể hiểu lầm không nhỉ. Ôn Nhan mím môi, nhưng người ta còn chưa nói thích cô, cô nói nên nói luôn là đừng có thích cô không?

Huống hồ chỉ số IQ của Cố Cảnh Ngự tuyệt đối không thấp, không thể nào không nhìn ra được thái độ của cô.

Cô biết cô đúng là đã hiểu lầm anh, vừa áy náy lại còn thấy hơi cảm động. Nhưng mà...gỡ bỏ hiểu lầm tiến tới kết thúc hạnh phúc là trong tiểu thuyết, còn bọn họ sống ngoài đời thực, hơn nữa cũng không phải là nhân vật chính. Hiểu lầm trước kia không phải là vì yêu mà sinh ra, chẳng lẽ giờ cô gỡ bỏ hiểu lầm với anh xong sẽ quay sang yêu anh luôn?

Ừm, tỷ lệ chuyện này xảy ra rất nhỏ.

Ôn Nhan đi vào phòng bếp, lúc chuẩn bị thái rau tiếp lại nhận ra dao trong tay mình không có, khóe môi cô giật giật.

" Làm sao vậy? " Tiếng nói tràn đầy từ tính từ phía sau vang lên, rõ ràng vừa rồi anh còn đang ngồi ở trên sofa uống trà mà giờ cả người đang đứng dựa vào cửa bếp. Cũng chẳng biết anh lôi từ đâu ra cái tạp dề, mặc vào, đột nhiên trông đẹp trai lạ thường.

Ôn Nhan cúi đầu nhìn cái tạp dề hình sói đỏ trên người mình rồi lại đưa mắt nhìn sang anh đang mặc cái tạp dề hình sói xám: "... "

Đúng là không còn gì để nói, cô đành quay đầu lại cầm lấy con dao phay: " Anh vào đây làm gì? Ở bên ngoài chờ là được rồi. "

Anh cong cong khóe môi: " Tôi tới giúp. "

Ngồi ở bên ngoài chờ? Anh không ngốc đâu.

Ôn Nhan ngừng một chút, vẫn là từ chối: " Không cần, làm gì có đạo lý để khách xuống bếp chứ. "

Cả người anh cao lớn, duỗi tay một cái liền lấy được cao dao từ trong tay cô, mày hơi nhếch lên, khẽ cười: " Không sao cả. "

Môi mỏng anh hơi mấp máy: " Da mặt tôi mỏng lắm, nếu cứ ngồi không mà được sẽ dễ ngượng lắm. "

Tay Ôn Nhan hạ xuống, tí nữa thì làm rơi củ khoai tây trong tay, giật giật khóe miệng. Nhìn người đàn ông nghiêm túc kia, bỗng chốc cô chẳng nói được gì, gian nan mở miệng: " Anh cao hứng là được rồi.. "

Da mặt mỏng, là mỏng tới trình độ có thể chống đạn luôn hả?

Đôi mắt đen nhánh của Cố Cảnh Ngự nhìn lướt qua khuôn mặt cô, anh không kìm lòng được, hơi nhếch khóe môi.

Anh đúng là rất cao hứng.

Cô có thể không biết, lúc mà cô không để ý tới anh, anh đã tưởng tượng ra viễn cảnh này bao lâu, hy vọng cái cảnh này thế nào.

Chỉ là, Cố Cảnh Ngự nhìn biểu tình trong ánh mắt cô, anh âm thầm cười nhẹ, rốt cuộc thì anh vẫn là ông trời con mà thôi.

Lần này đúng là anh không nghĩ tới mình sẽ được trải nghiệm cảm giác này, nhưng, có thể bản thân Ôn Nhan không nhận ra, mà anh lại cảm giác được rất rõ, thái độ của cô đối với anh, thay đổi.

Trước kia ở trước mặt anh, dù thế nào thì cô vẫn có chút không được tự nhiên. Anh không thể không thừa nhận, cái cảm giác không được tự nhiên đó là vì cấp bậc của hai người không ngang nhau, nói đúng hơn thì đó là một sự khách sáo và...tôn kính.

Nhưng anh không muốn cái sự tôn kính đó.

Bây giờ thì không thế, Ôn Nhan cũng đã lạnh mặt với anh rồi, còn mắng anh là tra nam, sau khi gỡ bỏ hiểu lầm thì cảm thấy xấu hổ.

Mắng cũng đã mắng rồi, giờ muốn tôn kính tiếp...hình như là không làm được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.