Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường

Chương 4: Lòng dạ hẹp hòi



Edit: Cải Trắng

Lúc đầu anh muốn đẩy cửa vào xem nhưng mới mở được một nửa liền dừng lại.

Trong con ngươi đen nhánh, xuất hiện một người con gái đang tao nhã xoay người, đôi mắt hơi rũ xuống, như là đang phản chiếu ánh sáng quanh mình.

Đến khi kết thúc, Ôn Nhan ngừng lại, hô hấp hơi loạn, cô cầm lấy khăn ướt bên cạnh lau mồ hôi trên người, đã lâu cô không múa nên giờ động tác không được dứt khoát, miễn cưỡng lắm cô mới có thể múa được.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Ôn Nhan nhìn qua, cảm thấy hơi kinh ngạc: " Cố tiền bối? "

Người đàn ông đứng ở cửa dáng người thẳng, đôi chân thon dài, có thể nói đây là tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ nhất, đôi mắt thâm thúy, khóe miệng nhếch lên như có ý cười, làm cho anh mang một dáng vẻ trầm ổn nhưng lại mang theo cảm giác ưu nhã gợi cảm không nói thành lời.

Đây chính là người cho bao nhiêu người si mê điên cuồng - Cố Cảnh Ngự.

Cũng là người có ảnh chụp trộm được phát tán lên weibo đã trèo lên top mà áp chế hết mọi người xuống.

Bất quá trước kia Ôn Nhan chưa từng thấy anh ngoài đời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ có gặp mặt trực tiếp như thế này mới có thể cảm nhận được mị lực của người đàn ông này lớn như thế nào.

Khóe môi Cố Cảnh Ngự mang theo ý cười, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, còn vuốt vuốt cằm: " Cô là Ôn Nhan? "

Ôn Nhan cảm thấy mình đúng là thụ sủng nhược kinh (*), cô cũng không che giấu điều đó, cung kính nói: " Vâng. Chào anh, tiền bối. "

Thụ sủng nhược kinh (*): được yêu thương mà lo sợ, được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.

Không phải là cô đang tự hạ thấp chính mình mà là vì sự thật ngay trước mắt không thể cãi, khoảng cách giữa cô và Cố Cảnh Ngự như trời với đất, anh nhớ kỹ tên cô, đã là một điều quá vi diệu rồi.

Thái độ này của cô làm ánh mắt anh xẹt qua một tia lạ lùng, ha ha, cô không rõ anh là người hôm đó.

Ánh mắt anh hơi nguy hiểm, nhưng một giây sau liền trở nên bình tĩnh như không có gì, khẽ cười nói: " Đều là người cùng công ty mà, không cần khách khí như vậy, nếu như không ngại thì cứ gọi một tiếng sư huynh là được. "

Ôn Nhan khựng lại, trong lòng cô quay như chong chóng, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, ngoài miệng từ chối: " Thế thì thực sự không biết xấu hổ rồi tiền bối..."

Người kia khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm ấm đầy từ tính: " Không cần phải như vậy, cùng công ty mà, gọi tiền bối nghe xa cách quá. "

Nói xong, anh liền nhướng mày: " Lẽ nào, trước mặt Tiểu Nhan thì tôi đã có tuổi rồi? "

Ôn Nhan tươi cười tới cứng đờ cả mặt: " Nào có, Cố sư huynh cứ nói đùa, chỉ là cảm thấy thụ sủng nhược kinh thôi. "

Nếu lúc này mà có Dương Phàm ở đây, nhất định hắn ta sẽ phun vào mặt anh một câu, cái gì mà cùng công ty kêu tiền bối là xa cách, công ty bao nhiêu người như vậy, có ai dám gọi anh là sư huynh à?

Tổ tông này chẳng lúc nào không oán giận cả, chả giữ mặt mũi gì cho anh cả.

Chỉ là lúc này anh trốn hắn đi rồi, anh hài lòng gật gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt: " Nghe nói người được công ty chọn đã định rồi, nên tôi tới đây xem, Ôn sư muội có việc gì cần hỏi cứ nói. "

Nói xong, anh vô cùng hứng thú cười cười: " Không biết sư muội định diễn cảnh đánh nhau như thế nào? "

Nghĩ tới [ Tâm lý ] và Cố Cảnh Ngự cũng có chút quan hệ, Cố Cảnh Ngự có vẻ sẽ đóng vai nam chính cho hệ liệt này, Ôn Nhan chớp chớp mắt, nghe rõ ý tứ trong lời nói của anh, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt hứng thú của anh, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

" Cảm ơn sư huynh. " Ôn Nhan trong lòng vô cùng cảm kích, đôi mắt đào hoa như đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Khi các cô đi thử vai, cũng không biết cụ thể sẽ diễn thế nào, có một chút quan hệ với bên trên mà có được gợi ý cũng không tồi.

Dù có phải tập luyện diễn vất vả, cũng sẽ không từ chối.

" Không cần cảm ơn. " Trong lòng anh chả có chút chột dạ nào cả, đôi mắt thâm thúy của anh chợt lóe lên ý cười rồi rất nhanh biến mất.

Dương Phàm đúng lúc này lại xuất hiện, một màn tình cảm dịu dàng đập ngay vào mặt.

Hắn quả thực đang sợ ngây người.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, Cố Cảnh Ngự chính là một ví dụ điển hình.

Đừng nhìn bề ngoài đánh giá anh là một người trầm ổn ưu nhã là một người đẹp như ngọc, trên thực tế thì anh là một tiểu tổ tông bụng dạ hẹp hòi lại còn đen tối, chưa kể tới còn rất gian tà, hắn vừa mới khóc lóc nỉ non anh lắm mới ngăn được anh lại, ai mà ngờ chỉ trong chớp mắt lại thấy anh biến mất không còn tăm hơi.

Hắn đi vào phòng nghỉ của tổng giám đốc tìm anh cũng không thấy, liền đoán ngay ra là anh đã đi theo Ôn Nhan rồi.

Trên đường hắn đi tới đây thiếu chút nữa trái tim nhỏ bé của hắn đã bay ra ngoài, vậy mà vừa tới đây liền cho hắn nhìn thấy cảnh này?

Gặp ma sao??

Lại nhìn thêm một lúc, phát hiện hai người ở bên trong đang trò chuyện rất vui vẻ, thấy thế trái tim của hắn mới an ổn đôi chút, nhưng vẫn cảm thấy hơi quái dị.

Chẳng lẽ....anh đã làm chuyện xấu gì rồi à?

Dương Phàm đưa tay gõ cửa, xong đẩy cửa vào, cười nói: " Cảnh Ngự. "

Ôn Nhan đột nhiên cảm thấy thanh âm này có hơi quen thuộc, tựa như cô đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải, nhưng mà chưa kịp nghĩ ra thì đã có một ánh mắt nhìn vào cô, một người đàn ông nhã nhặn nở một nụ cười với cô: " Chào cô, tôi là Dương Phàm. "

Ôn Nhan ngay lập tức biết được người tới đây là ai, cô thu lại ý nghĩ của mình, áp chế nghi hoặc của mình xuống, gật đầu: " Xin chào Dương ca, tôi là Ôn Nhan. "

Có khả năng là có giọng nói gần giống nhau đi.

" Không biết là lúc nãy đã cùng Ôn Nhan nói cái gì, hiếm khi tôi thấy tâm tình cậu ấy lại tốt như vậy. " Nói xong vẫn không quên trêu ghẹo người đang vô cùng ưu nhã đứng bên cạnh hắn.

Anh cười như không cười: " Không có gì, chỉ là muốn thử một chút, cùng Ôn Nhan tiểu sư muội nói về bộ phim [ Tâm lý ] "

Tiểu sư muội?

Dương Phàm phải kiềm chế lắm sắc mặt mới không thay đổi, còn thảo luận?

Hắn không biết từ lúc nào anh trở nên tốt như vậy?

Cuộc trò chuyện này cũng không kéo dài được bao lâu.

Dù sao thì không phải là quen thân cho lắm, Ôn Nhan cảm thấy luyện tập tới đây rồi cũng tạm ổn nên liền tạm biệt và rời khỏi đó, tới lúc về nhà cô mới có thể đem tâm trạng kích động của mình áp chế xuống. Đầu óc cũng thanh tỉnh hơn nhiều.

Giờ tính một chút, nếu cô không nắm được kịch bản lần này, thì có thể coi đây là một đoạn rèn luyện diễn xuất, không tới nỗi nào, cứ coi như là diễn xuất một đoạn ngắn thôi là được.

Ôn Nhan rửa mặt xong nhìn chính mình trong gương, hơi hơi mỉm cười, hiện giờ cô có thể thử diễn kịch cung đấu kia được rồi.

....

Sau khi cô rời đi, Dương Phàm cũng theo anh mà rời khỏi đó, lúc vừa tới bãi đỗ xe, hắn liền đem câu hỏi đang mắc nghẹn trong lòng mình nói ra: " Cậu thật sự đi tới để chấm điểm cho người ta? "

Đây là người đã đem anh nhốt ở ngoài cửa thang máy, dựa theo tính tình của tiểu tổ tông này thì không mang thù là chuyện lạ, đã không trả thù thì thôi, còn chỉ điểm?

Dương Phàm nhíu mi: " Cậu không đùa đó chứ? "

Chẳng lẽ anh nói nhất kiến chung tình không phải là thuận miệng nói bừa?

Anh ngồi vào trong xe, đôi chân thon dài tùy ý vắt qua, lười biếng dựa cả người vào ghế, không thèm liếc mắt nhìn hắn, nói: " Cậu đoán xem? "

Dương Phàm ngây người ra, hắn đã hỏi rồi còn muốn hắn đoán?

Khởi động xe, để xe chạy từ bãi đỗ đi ra hòa vào lòng đường đông đúc, Dương Phàm vẫn không nhịn được, liền nói: " Muốn tôi đi hỏi Lý Cường một chút không? "

Nhỡ đâu là sự thật,.... thì để bọn họ còn được chuẩn bị tâm lý, về sau nhỡ đâu bị phanh phui sự thật còn dễ dàng ứng phó.

Cố Cảnh Ngự nhìn hắn một cái, thanh âm mang theo sự lười biếng: " Có thể thử hỏi đi. "

Không đợi người đại diện của mình kịp phản ứng, anh liền cười như không cười bồi thêm một câu nữa: " Họ đang tìm giáo viên dạy diễn thì phải, cậu giúp họ tìm thử xem. "

Vốn dĩ Dương Phàm đang định cười nhạo anh là yêu đơn phương nhưng tới câu cuối cùng thì hắn lập tức vẻ mặt trở nên lồi lõm, nếu hắn nhớ không nhầm thì...

[ Tâm lý ] không có cảnh đánh nhau?

Dương Phàm quả thực như vừa bị ném trứng vào, hắn làm sao hắn không biết chứ?

Đây là con mẹ nó cố ý chỉ nhầm mà.

" Cậu không sợ sẽ gây thù sao? "

Nhỡ đâu tới lúc đó tiểu cô nương nhà người ta đi thử vai mà thấy không phải thì....

Anh dùng ngón tay thon dài khẽ vuốt vuốt cắm, nhướng mày, ung dung khẽ cười: " Có nhiều kỹ năng trên người càng được chứ sao. "

Tóm lại là chẳng cần dùng tới kỹ năng, vẫn là sớm muộn gì cũng phải học.

Dương Phàm đen mặt quay vòng tay lái, chửi thầm, như thế có giống nhau sao?

Nhìn người kia bộ dáng lười biếng thanh thản, hắn có chút nhịn không được, muốn phun ra một câu: " Cậu nên hy vọng là cậu sẽ không thích thật lòng cô ấy đi. "

Bằng không việc này mà xảy ra thật thì cậu ta cứ xác định yêu đơn phương cả đời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.