Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK

Chương 10: Thẩm Lương Xuyên, không muốn!



Trong không khí lạnh lẽo thẩm thấu da thịt, để Kiều Luyến cảm thấy lạnh xương.

Cô thật muốn điên rồi!

Chẳng lẽ Thẩm Lương Xuyên muốn... Đây là đoàn làm phim!

Cô vội vàng ngồi xổm người xuống, hốt hoảng qua nhặt áo phông của mình, còn chưa mặc vào, một cánh tay đã đưa đến, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô, tiếp đó cô cũng cảm giác thân thể bị một lực lớn ném lên trên ghế sofa, một hơi thở hormone nam tính bỗng nhiên tới gần!

"Thẩm Lương Xuyên, không muốn..."

Cô lên tiếng cầu xin, trong nháy mắt bị một sự đau nhức bao phủ!

Kiều Luyến cắn răng.

Cô đời này, lần đầu tiên cảm giác thời gian trôi qua chậm rãi như vậy.

Cuối cùng kết thúc, cô nằm trên ghế sofa, anh đứng ở trước mặt cô, trên cao nhìn xuống cô, tiếng anh ác độc giống như là từ trong Địa ngục truyền tới: "Hiện tại tôi có thể nói cho em, rất hài lòng với em, giới hạn là... Thân thể của em."

Một câu, để Kiều Luyến cảm giác được nhục nhã hơn.

Nhẫn.

Cô không ngừng nhắc nhở chính mình trong lòng.

Bị chó cắn một cái, chẳng lẽ còn phải cắn trở về sao?

Nhưng nhìn chính mình chật vật đầy người, người đàn ông này lại áo mũ chỉnh tề, vừa rồi thậm chí ngay cả quần áo cũng không thèm cởi, quả thực là không thể nhịn được nữa!

Không phải là ảnh đế sao? Chảnh cái gì chứ!

Cô ngồi ngay ngắn, nhìn đi vào trong phòng vệ sinh, không nhịn được mở miệng châm chọc: "Thế nhưng tôi không hài lòng với anh."

Thẩm Lương Xuyên dừng bước chân lại.

Kiều Luyến theo dõi anh: " Anh nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, chẳng lẽ không có người nói cho anh, đối với phụ nữ thì phải thương hương tiếc ngọc sao?"

Giọng khiêu khích, để Thẩm Lương Xuyên quay đầu, trong mắt dâng lên tức giận: "Một người vì tiền, có thể bán thân, cô xứng sao?"

Trong nháy mắt sắc mặt Kiều Luyến trắng bệch như tờ giấy.

Thì ra, anh nhìn cô như vậy.

Anh cũng là bởi vì lý do này, mới khinh thị cô? Làm nhục cô?

Nhưng nếu như không phải là bị ép bất đắc dĩ, làm sao cô có thể đi đến con đường này.

Trên mặt Thẩm Lương Xuyên lộ ra châm chọc, quay người tiến vào phòng vệ sinh.

Kiều Luyến nghe được tiếng nước chảy "Ào ào", tiếp đó nhìn thấy anh đi tới, sắc mặt anh đã khôi phục lạnh lùng như cũ, nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp nhanh chân đi ra cửa.

Đi tới cửa, chợt ngừng bước chân, anh không quay đầu lại, toàn bộ thân hình rơi vào mờ tối, để cho người ta không thấy rõ thần sắc của anh, thậm chí nghe không rõ ngữ khí của anh, cô chỉ nghe được anh dùng lời bé nhất mở miệng: "Phụ nữ giống như cô, nên xuống Địa ngục."

Dứt lời, anh trực tiếp quay người, lưu loát đi ra ngoài.

"Ầm!"

Cửa phòng đóng lại.

Kiều Luyến cũng bối rối.

Phụ nữ như cô sao? Cô là dạng gì? Cô đã làm chuyện oán trách người gì, nên chết đi sao?

Cô bị chọc tức siết chặt nắm đấm, tên Thẩm Lương Xuyên này, có tiền thì có thể tùy tiện chà đạp tôn nghiêm người khác sao?!

Cô vừa tức vừa xấu hổ, cả người gần như đều muốn phát điên.

Nhưng bây giờ, không phải lúc nổi giận, nhất định cô phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Từ trên ghế bước xuống, nhanh chóng mặc quần ao rơi dưới đất lên, trong phòng cô điều chỉnh tốt cảm xúc, lúc này mới mở cửa phòng, đi ra ngoài.

Vừa ra cửa, liền thấy người đại diện của Thẩm Lương Xuyên đứng ở bên ngoài, anh ta mở miệng nói: "Tôi đưa cô ra đoàn làm phim."

Kiều Luyến:...

Cô cúi đầu, theo sau lưng người đại diện, vừa đi vừa vụng trộm ngẩng đầu nhìn anh ta.

Mới vừa rồi anh ta một mực đứng ở ngoài cửa sao? Đây chẳng phải là, tiếng động trong phòng, anh ta đều nghe được!

Đang rầu rĩ, bỗng nhiên người đại diện quay đầu: "Kiều tiểu thư, cô biết vì sao Thẩm tiên sinh lựa chọn kết hôn với cô không?"

Lực chú ý của Kiều Luyến, trong nháy mắt bị di chuyển, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Vì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.