Một lúc sau, Tống Thành mới thở hổn hển, đi theo qua: "Anh Thẩm, thế nào?"
Anh ta nhìn về phía phòng Kiều Luyến: "Chị Kiều xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Thẩm Lương Xuyên dừng một chút: "Cô ấy đi rồi."
"Đi rồi sao? Đi đâu?" Tống Thành hỏi thăm lần nữa.
Kiều tiểu thư đã đi một lần, tại sao lại đi nữa rồi?
Anh ta mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, thế nhưng Thẩm Lương Xuyên, cái gì đều không thèm nói.
Thẩm Lương Xuyên lắc đầu, một lúc sau mới trầm ổn lại.
Tống Thành cũng an ủi: "Anh Thẩm, anh đừng lo lắng, chị Kiều luôn luôn có thể chiếu cố chính mình, huống hồ hiện tại trong tay cô ấy có tiền, thời gian sẽ không khổ sở, hiện tại tôi sẽ phái người qua tìm cô ấy, tìm được lập tức nói cho anh."
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, cúi thấp đầu xuống.
Một lúc sau, mới mở miệng: "Qua Tô Châu nhìn xem, cô ấy có về nhà chưa."
Tống Thành gật đầu: "Vâng."
Thẩm Lương Xuyên suy nghĩ một chút, lại mở miệng: "Qua lễ tân hỏi, là ai trả phòng."
Cũng nên xác định, có phải Kiều Luyến hay không.
Tống Thành tiếp tục gật đầu, "Vâng."
Sau năm phút, Tống Thành trả lời Thẩm Lương Xuyên: "Là chị Kiều trả phòng, trợ lý của cô ấy làm thủ tục."
Lúc này Thẩm Lương Xuyên đã ở trong phòng 1809, anh nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Sau đó đứng lên, đang muốn nói cái gì, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Anh hơi sững sờ, vội vàng nghe, liền nghe thấy tiếng Thẩm Tử Hào truyền đến.
Trong tiếng Thẩm Tử Hào mang theo tiếng khóc nức nở, cậu ta giống như là một đứa trẻ mờ mịt: "Anh, Noãn Noãn còn không có tỉnh, bác sĩ nói, qua đêm nay, Noãn Noãn còn bất tỉnh, sẽ không tỉnh lại! Anh, làm sao bây giờ? Noãn Noãn sẽ vĩnh viễn cũng không tỉnh lại sao?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, cả trái tim cũng hơi bị nắm chặt.
Một lúc sau, anh mới mở miệng: "Yên tâm, khẳng định em ấy sẽ tỉnh lại."
Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày: "Đặt vé máy bay đên nay về Bắc Kinh, cậu ở lại nơi này, xác định tiểu Kiều về tới Tô Châu, gọi điện thoại tôi."