Mạc Chấp không thể tin nhìn chằm chằm cô gái trên lầu.
Thi Niệm Diêu mặc mộtc chiếc váy trắng, giống như tiên nữ chậm rãi đi xuống.
Mỗi một bước của cô, đều đi vô cùng ưu nhã, xem qua liền để người ta biết, cái từ nhỏ đã được giáo dục tốt.
Khuôn mặt, dưới chiếc váy được làm nổi bật, lộ ra tinh xảo, tự mang vầng sáng, để ánh mắt mọi người, đều dừng ở trên mặt cô.
Mạc Chấp đã trợn tròn mắt.
Thi Niệm Diêu, vì sao lại ở trên lầu?
Ánh đèn này, có phải chiếu nhầm hay không?
Ngay lúc anh ta khiếp sợ, liền thấy Thi Niệm Diêu chậm rãi đi xuống, đi lên bục cao, tiếp nhận mic trong tay người chủ trì, giọng cô ngọt ngào, thông qua mic, truyền đến trong tai mỗi một người ở đây: "Cám ơn các chú các bác đã đến chúc mừng, trước kia bời vì học tập, cho nên rất ít tiếp xúc với mọi người, về sau còn xin được các vị bao dung nhiều hơn."
Lời đơn giản, lại hào phóng.
Để cho người ta sinh lòng hảo cảm.
Mạc Chấp đứng ở đó, sau lưng truyền đến tiếng nghị luận:
"Mẹ nó! Đây là Thi gia đại tiểu thư sao?"
"Quá đẹp! Gần như không có con gái nhà nào có thể sánh vai với cô ấy?"
"Đúng vậy!"
"Mấy người còn nhớ rõ, Mạc Chấp nói cô ấy là người quái dị không?"
"Mạc Chấp, ánh mắt của anh cũng quá cao! Đây mà là người quái dị, bộ dạng này, ở trong mắt tôi, là mỹ nữ?"
"Ha ha, sẽ không phải, ánh mắt Mạc Chấp, giống nhau chúng ta không..."
Đủ loại tiếng nghị luận, giống như từng bàn tay, đánh vào mặt của anh ta, để sắc mặt anh ta đỏ lên!
Anh ta vẫn chờ người khác cùng anh ta chế giễu Mạc Tây Thừa, nhưng không nghĩ tới giờ này khắc này, chính anh ta mới thành chuyện buồn cười nhất!!!
Mạc Chấp hít vào một hơi thật sâu, cả người cũng không tốt nổi.
Sau đó, anh ta liền nhìn người chủ trì, Thi Niệm Diêu có thể mời người nhảy điệu đầu tiên.
Thi Niệm Diêu cười, ánh mắt dạo một vòng trong đám người, sau cùng rơi vào bên Mạc Chấp.
Sau đó, mọi người xung quanh, liền tự giác tránh ra một con đường.
Mạc Chấp ngơ ngác nhìn, chính mình cũng không biết là nghĩ như thế nào, đi về phía trước một bước, nhưng vào lúc này, bên người có người, vượt qua anh ta, đi tới trước mặt Thi Niệm Diêu.
Mạc Tây Thừa một thân tây trang đen, phối hợp áo sơ mi trắng, suất khí ưu nhã đứng ở trước mặt Thi Niệm Diêu: " Anh có thể mời em nhảy một điệu không?"
Hai mắt Thi Niệm Diêu phát sáng, theo dõi anh, một cái tay khác, lại theo bản năng sờ lên trên cô.
Ở nơi đó, đeo một chiếc dây chuyền đá quý màu xanh nước biển.
Đá quý màu xanh lam, hiện ra hình dáng giọt nước, đeo ở trên cổ cô, nổi bật làn da càng thêm trắng nõn của cô.
Đó là quà Mạc Tây Thừa tặng.
Hai người bèn nhìn nhau cười, sau đó, Thi Niệm Diêu liền đưa tay ra, cao ngạo ngửa đầu, đặt tay của mình ở trong lòng bàn tay anh.
Mạc Tây Thừa nắm tay cô, chậm rãi đi ra sân nhảy.
Tiêu điểm toàn trường, đều rơi vào người của bọn họ.
"Cái con riêng Mạc gia này, thật đúng là vận khí tốt!"
"Thi gia đại tiểu thư, có tiền lại có diện mạo, nghe nói bằng cấp cũng rất cao! Tiểu tử này quả thực là gặp may!"
"Ông trời của tôi! Không phải nói, Thi gia và Mạc Chấp có hôn ước sao? Làm sao lại thành Mạc Tây Thừa hả?"
"Thật hâm mộ Mạc Tây Thừa! Lúc nào, tôi có thể có bạn gái xinh đẹp như vậy!"