Tâm Kiều Luyến lập tức nhấc lên, mở to hai mắt nhìn.
Hai người kia đứng ở chỗ này, là vì muốn ngăn cản cô sao?
Cô đang kinh hãi, liền nghe thấy Tống Thành hưng phấn mở miệng: " Kiều tiểu thư, Sao cô lại ở chỗ này?"
Anh ta nói xong câu đó, quay đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Lương Xuyêntrong xe, lập tức hiểu vì sao lại nhìn thấy anh ở chỗ này rồi.
Kiều Luyến kinh hãi nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới đi lên phía trước, đi tới trước mặt hai người, lộ ra ý cười: "Thật là đúng dịp, sao mấy người lại ở đây?"
Thẩm Lương Xuyên không trả lời mà hỏi lại: "Em ở chỗ này... Đào tin tức sao?"
Kiều Luyến cười ngây ngô: "Tôi, đúng, nghe nói Vong Xuyên làm phát sóng trực tiếp ở chỗ này, cho nên tôi đến xem."
"Đào được không?"
"Không có."
"Tôi có thể nói cho em số phòng."
Kiều Luyến:...!!
Sao người đàn ông này lại đột nhiên trở nên tốt như vậy?
Nói cho cô số phòng, là vì để cho cô qua đào tin tức của Vong Xuyên sao?
Cô cảnh giác theo dõi anh: "À cái kia, không cần!"
Thẩm Lương Xuyên cũng không có khó xử cô, ngược lại nhìn về phía trước, mở miệng nói: "Bây giờ em đi đâu?"
Kiều Luyến vô thức trả lời: "Về nhà."
"Ừm, lên xe."
Kiều Luyến:...
Anh đây là, muốn đưa mình về nhà sao?
Vì sao cảm thấy, hiện thực huyền huyễn như thế?
Cô ngoan ngoãn đi đến ghế lái phụ, lên xe, sau đó nhu thuận ngồi đó.
Khóe mắt vẫn luôn liếc về phía Thẩm Lương Xuyên.
Từ lần trước cô cứu Tống Nguyên Hi, anh đã luôn mang bộ dạng này rồi.
Đối tốt với cô để cho cô cảm thấy không thể nắm lấy, để cho cô cảm thấy trong lòng bất an.
Kiều Luyến cúi thấp đầu xuống, không nhịn được khinh bỉ chính mình.
Thật sự là đồ ngốc, chẳng lẽ muốn anh một mực đối sử không tốt với mình, mới cảm thấy thoải mái?
Kiều Luyến lắc đầu, đem những ý nghĩ linh tinh này ném sau ót, nhìn về phía trước lần nữa, lại phát hiện..."Thẩm tiên... Thẩm Lương Xuyên, đây không phải đường về nhà!"
Thẩm Lương Xuyên thản nhiên nhìn cô một cái, "Ừm."
Kiều Luyến:...
"Ừ" là ý gì?
Gia hỏa này cũng quá tích chữ như vàng, quả thực là... Khó chịu!
Đang oán thầm, lại nghe được anh mở miệng: "Chúng ta đi ăn cơm."
Đi ăn cơm?
Anh muốn dẫn mình đi gặp bạn sao?
Kiều Luyến vội ngồi ngay ngắn, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút, Cô mặc một cái áo lông cừu, một cái quần bò, đi giày trắng.
Cách ăn mặc đơn giản này, thật sự có thể đi gặp bạn sao?
Cô nhất thời có chút đứng ngồi không yên.
Chẳng qua Thẩm Lương Xuyên không nói chuyện, hẳn là có thể.
Xe đi tới một nhà hàng tư nhân, Thẩm Lương Xuyên xuống xe, đi lên phía trước, cô vội vàng theo sau lưng.
Hai người đi vào phòng, lúc này Kiều Luyến mới phát hiện, vậy mà chỉ có hai người bọn họ ăn cơm.
Cô lập tức thụ sủng mà kinh... Lại cảm thấy run sợ trong lòng.
Anh cố ý chờ cô ở bên ngoài, chính là vì mời cô dùng cơm sao?
Gia hỏa này... Rốt cuộc có biết cô là Vong Xuyên không?
Cô cắn răng, cảnh giác nhìn anh: " Thẩm Lương Xuyên, anh mời tôi ăn cơm sao?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu, "Ừm."
"Vì sao?"
Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu lên: "Ngồi."
Kiều Luyến ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó tiếp tục trông mong nhìn anh.
Tiếp theo, liền nghe thấy tiếng của Thẩm Lương Xuyên: "Tôi muốn xin em giúp một chuyện."
Thẩm ảnh đế mời cô hỗ trợ? Cái này thật là khó tin!
Đôi mắt Kiều Luyến, lập tức sáng lên: "Cái gì?"
"Công ty của muốn ký kết với Vong Xuyên, hình như cô ấy rất thích em, em đi thuyết phục cô ấy giúp tôi."