Thẩm Lương Xuyên xuất thân hào môn, gia cảnh hẳn là không tệ, nhưng người hào môn bình thường đều sẽ xem thường minh tinh giải trí, tại sao anh lại tiến vào làng giải trí?
Những vấn đề này, trước kia cho tới bây giờ cô đều không suy nghĩ qua, hiện tại đột nhiên nhớ tới, mới ý thức tới... Kỳ thật căn bản là cô cũng không hiểu rõ anh.
Ngoại trừ biết, anh là ảnh đế, trừ hiểu rõ anh từ một người không biết gì biến thành một đại minh tinh trong làng giải trí.
Cô thậm chí cũng không biết, cha của anh là ai, anh có chị em hay không...
Giống như Tống Nguyên Hi, không hiểu sao lại sống nhờ ở nhà bọn họ, thế nhưng từ xưa nay anh đều không có ý muốn giải thích một chút.
Là bởi vì... Sớm muộn sẽ ly hôn hôn với mình, cho nên cũng không cần nói sao?
Cô lại nghĩ tới đêm tân hôn của họ, lời anh nói.
Nhớ kỹ bổn phận của mình.
Nghĩ tới đây, cá chiên trong miệng lập tức trở nên có chút đắng chát, cô cúi thấp đầu, qua thật lâu, cuối cùng mới trả lời một câu: "Được rồi."
Một bữa cơm, ăn tiếp lại có chút không yên lòng.
Ăn xong, Kiều Luyến ngồi xe Thẩm Lương Xuyên đi về nhà.
Trên đường, bỗng nhiên điện thoại di động của cô vang lên, cầm lên phát hiện là chủ biên gọi tới.
Lông mày cô hơi nhăn lại, nghe, đối diện truyền đến tiếng chủ biên: "Kiều Luyến, Vương Văn Hào đánh cô vài cái, cô liền nghỉ ngơi mấy ngày sao?"
Kiều Luyến mím chặt bờ môi.
Chủ biên tiếp tục mở miệng: "Cô vẫn còn không muốn đi làm nữa hả? Vậy cũng xin cô gửi đơn từ chức lên công ty!"
Kiều Luyến cười híp mắt mở miệng: "Ngày mai tôi đi làm."
Chủ biên hừ lạnh: "Tính ra cô còn có chút tự giác! Nói cho cô biết, nhìn chằm chằm Thẩm ảnh đế cho tốt!"
Nói xong câu đó, trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Luyến nhếch miệng, không nhịn được mắng một tiếng: "Lão vu bà!"
Mắng xong, ném điện thoại vào trong túi.
Phát giác được ánh mắt lành lạnh bên người, bỗng nhiên thân thể cô cứng đờ.
Khốn nạn!
Sao cô lại quên mất! Bây giờ cô ở trên xe Thẩm Lương Xuyên!
Khẳng định gia hỏa này nghe được câu nói kia của cô rồi.
A!
Cô ngồi ngay ngắn, cúi đầu, hận không thể biến thân thành không khí.
Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên mở miệng: "Em bình thường mắng tôi cái gì?"
Kiều Luyến: "Ha ha, sao tôi lại mắng anh chứ? ~!"
Khốn khiếp!
"Em chắc chắn chứ?"
Kiều Luyến: "Xác định nhất định và khẳng định!"
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới hài lòng.
Xe tới nơi, hai người xuống xe, trước khi Thẩm Lương Xuyên cầm khăn tắm vào phòng, mở miệng với cô: "Hiện tại liên hệ với Vong Xuyên."
Kiều Luyến: "Tôi cũng không biết làm sao liên hệ với cô ấy, chờ tôi lấy được phương thức liên lạc rồi nói sau!"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, nhíu mày: "Không phải em có Wechat của cô ta sao? Tôi nhìn thấy em cho cô ta vài khen."
Kiều Luyến:...!!
Cô lúc nào cũng đều cho khen... Thế mà! Huhuhu!
Muốn nói cái gì, Thẩm Lương Xuyên đã vào phòng tắm.
Cái tên không khiếp này!
Cô hung dữ ngồi ở trên ghế sofa, nhất định phải có biện pháp làm khó anh.
Thế nhưng, làm sao để Vong Xuyên cự tuyệt anh, lại còn có thể nhục nhã đến anh đây?
Bỗng nhiên ánh mắt Kiều Luyến sáng lên!
Chờ Thẩm Lương Xuyên đi ra, liền thấy Kiều Luyến ngồi ở trên ghế sofa, cười híp mắt theo dõi anh, trên mặt lộ ra đắc ý: "Vong Xuyên có tin tức! Cô ấy nói, muốn ký kết với cô ấy, trước đánh một ván trò chơi với cô ấy, thắng thì nói!"