Lời này có ý nói là, anh định chơi Lot, hay là bình thường chơi Lot?
Cô thuần thục nhất là Lot, thế nhưng chơi Lot với anh, có thể quá chiếm tiện nghi hay không?
【 Vong Xuyên: Tôi am hiểu nhất Lot, anh có muốn đổi hay không?. 】
【 Thẩm Lương Xuyên: Không cần 】
Quả nhiên, đàn ông đều là sinh vật kiêu ngạo.
【 Vong Xuyên: Được, đấu đơn sao? 】
【 Thẩm Lương Xuyên: Ừm. 】
Kiều Luyến suy nghĩ một chút, tiếp tục mở miệng:
【 Vong Xuyên: Tôi ở trong Lot, tên là lưu luyến không quên. Anh thêm tôi là bạn đi. 】
Tin nhắn vừa gửi, liền vào trò chơi.
"Lưu luyến không quên", là ních phụ của cô.
Năm đó chơi game, cô liền đăng kí hai nick.
Sau khi đăng nhập: "Đinh" một tiếng, nhắc nhở có người thêm cô làm bạn.
Cô đi vào, liền thấy đối phương tên là "Thẩm", cấp bậc 1, nếu như Thẩm Lương Xuyên thật sự ưa thích chơi Lot, như vậy đây nhất định là nick phụ, hơn nữa nhìn bộ dáng, còn là vừa tạo níck?
Gia hỏa này... Thật sự có thể chứ?
Được rồi, chính mình lát nữa nhường chút, tuyệt đối đừng để anh thua thú tính đại phát!
Tăng thêm bạn bè, liền tiến vào hình thức đấu đơn.
Bọn họ chơi cái trò chơi này, chỉ cần công kích tháp trung tâm của đối phương, liền có thể toàn thắng.
Bời vì chơi là thao tác, cho nên vừa mới bắt đầu chơi, đều là cấp bậc 0.
Kiều Luyến gửi tin nhắn cho anh ở trên trò chơi:
【 Lưu luyến không quên: Trước kia chơi, đều là máy tính, hiện tại cũng có game điện thoại, thế nhưng luôn cảm giác, không thành thạo như máy tính. 】
【 Thẩm: Như nhau. 】
Kiều Luyến:...
Anh là nói, cảm giác giống cô, hay là nói thao tác máy tính và diện thoại di động như nhau?!
Mẹ nó, nói nhiều một câu sẽ chết người à!
Kiều Luyến dứt khoát không để ý tới câu nói này, lúc điện thoại đang chờ, cô liền hoạt động cổ tay một chút.
Đợi lát nữa, cô sẽ vui đùa với anh hai mươi phút, sau đó thắng ngay trong ba mươi phút.
Trò chơi bắt đầu!
Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm giao diện quen thuộc, thi triển quyền cước!
Đi về phía trước, trước đánh tiểu quái thăng cấp cảu mình, gặp được tiểu binh đối phương, cũng đánh chết!
Thế nhưng... Khi cô đi đến vị trí trung tâm, sao Thẩm Lương Xuyên còn chưa tới?
Cô nhìn bản đồ địa hình một chút, cũng không có phát giác được dấu vết Thẩm Lương Xuyên đi, cô không nhịn được đứng tại chỗ, ngây ngẩn cả người.
PK một đối một, trên cơ bản không có bụi cỏ có thể ẩn trốn, như vậy, như vậy anh trốn ở đây rồi hả?
Rốt cuộc Thẩm Lương Xuyên đến đâu rồi?
Kỳ thật... Anh không có trốn ở đâu, bởi vì anh căn bản còn không có ra khỏi thành.
Lúc này, anh nhìn cửa sổ trò chơi quen thuộc, lập tức ngẩn người.