Ánh mắt Kiều Luyến sáng lên, cho là Thẩm Lương Xuyên nghe lọt được, vội vàng tỏ thái độ: "Em ghét nhất đàn ông tốn tiền bậy bạ, những hoa đó để một ngày là héo hay sao? Thật sự là lãng phí tiền!"
Thẩm Lương Xuyên: "Không phải phụ nữ đều thích lãng mạn sao?"
"Em không phải phụ nữ! A, không đúng, dù sao em không thích!"
Kiều Luyến thề: "Thật! Em cam đoan! Người nào thích người đó là chó nhỏ!"
Thẩm Lương Xuyên:..."Đạo diễn phim kiêu hùng của anh họ gì?"
Sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy? Kiều Luyến trả lời: "Vương!"
"Cái gì? Kêu lại mấy lần."
"Vương vương vương ~ "
"Phì!" Kiều Dịch không nhịn được cười ra tiếng.
Kiều Luyến không hiểu quay đầu, nhìn Kiều Dịch liếc một chút, chợt bỗng nhiên ý thức được mình vừa mới hô cái gì.
Xong đời!
Anh biết mình biết rồi!
Cô lập tức kéo ra khóe miệng, sau đó liền... Yên lặng cúi đầu.
Toàn bộ quá trình ăn cơm không nói lời nào, hiện ra tâm tình cô giâu nhỏ.
Hi vọng bộ dạng này, có thể có được tha thứ của Thẩm Lương Xuyên.
Đáng tiếc, cái sắc mặt người đàn ông này vẫn bình tĩnh, không lộ vẻ gì.
Rõ ràng anh không có nổi giận, Kiều Luyến vẫn cảm giác sợ hãi trong lòng.
Ba người ăn cơm xong, Thẩm Lương Xuyên lái xe dẫn bọn họ về nhà.
Đến cửa chính, Thẩm Lương Xuyên lấy xe lăn xuống, mở miệng với Kiều Luyến: " Anh ra ngoài một chút, có thể đem nay sẽ về trễ."