Tròng mắt cô co rụt lại, cực lực duy trì trấn định.
Sau đó, liền siết chặt nắm đấm
Cô vẫn không nói gì, người đàn ông kia liền trực tiếp mở miệng: "Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp!"
Một câu rơi xuống, sắc mặt tất cả mọi người trong phòng thay đổi.
Kiều Luyến cắn môi dưới, siết chặt nắm đấm.
Thẩm tu nở nụ cười gằn, mở miệng nói: "Đây chính là ký giả tòa soạn "Mỗi ngày một vui vẻ", cũng chính là người mua tin tức từ Kiều Luyến!"
Nói đến đây, trực tiếp vung tay lên, có đồ rơi trên bàn trà: "Đây là giấy tờ của Kiều Luyến, trong hai ngày này, trong thẻ ngân hàng của cô ta nhận 200 ngàn, lại thêm điên thoại di động cô ta còn có tin nhắn, nhiều vật chứng nhân chứng như vậy, các người còn có lời gì để nói?"
Hạ Diệp Hoa nhíu lông mày.
Tống Nguyên Hi tức giận nhìn Kiều Luyến chằm chằm, ánh mắt kia, giống như là muốn tùy thời nhào tới chiến đấu với cô.
Kiều Luyến không có nhìn lấy đám người này, chỉ nhìn người đàn ông mang theo mũ lưỡi trai.
Ánh mắt thâm thúy lộ ra phức tạp.
Thẩm Tu mở miệng nói: "Muốn dùng công chúng đến tạo áp lực cho Thẩm gia chúng tôi, sau đó nhận tổ quy tông, Hạ Diệp Hoa, bà ra tính toán thật hay! Đáng tiếc, bà tính toán sai! Bà cho rằng tôi sẽ vì mặt mũi, tiếp nhận mẹ con các người về nhà sao? Nghĩ hay lắm! Nói cho bà biết, đời này bà muốn về Thẩm gia tôi, không có cửa đâu!"
Một câu rơi xuống, tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, nhìn về phía Thẩm Tu, muốn nói cái gì, nhưng đến cùng vẫn là không nói gì.
Thẩm Lương Xuyên đứng lên: " Ông nghĩ nhiều rồi."
Thẩm Tu chỉ anh: "Nghịch tử! Cậu câm miệng cho tôi! Nếu như không phải cậu, tôi và mẹ cậu sẽ không ly hôn!"
Một câu, để tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại.
Hạ Diệp Hoa cũng đứng lên: " Thẩm Tu, ông nói đủ chưa? Tôi cho ông mặt mũi, đừng tưởng thật sự cho rằng tôi không dám ngay trước mặt con cái vạch trần!"
Thẩm Tu nghe xong lời này, bị dọa nhìn Thẩm Tử Hào một chút, thấy anh ta không có chú ý tới Hạ Diệp Hoa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói sang chuyện khác, nhìn về phía Kiều Luyến: " Kiều Luyến, chuyện này, cô còn không có ý định thừa nhận?"
Mắt thấy công kích lại tập trung trên người mình, Kiều Luyến vừa định mở miệng, Thẩm Lương Xuyên lại nói trước: " Ông muốn thế nào?"
Kiều Luyến hơi sững sờ, không ngờ tới trước cho tới bây giờ, Thẩm Lương Xuyên lại còn bảo vệ cô.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng nhìn về phía Thẩm tu: " Ông náo loạn nhiều lần như thế, là muốn làm gì?"
Thẩm Tu bị nghẹn, lại nói không nên một câu. Đúng vậy, Ông đến loạn là vì cái gì?
Sự tình đã ra, cho dù điều tra ra người giở trò thì thế nào?
Thẩm Lương Xuyên đăng tin, nói đó là giả, sự thật dòng máu chảy trên người anh là của Thẩm gia, có thể bỏ qua được sao?
Không thể...
Ông chỉ là tức không nhịn nổi, không quen thấy bộ dạng tự đắc của Hạ Diệp Hoa giống như là ông thiếu bà cái gì, mỗi ngày lộ ra bộ dạng chướng mắt, cho nên mới muốn lấy ra chứng cứ, để chứng minh Hạ Diệp Hoa bà đã hối hận, muốn về Thầm gia.
Thế nhưng, xem như đã chứng minh những cái này, thì thế nào?
Hạ Diệp Hoa và Thẩm Lương Xuyên cho đến bây giờ, một chút ý muốn trở về Thầm gia cũng không có!
Thẩm Tu bị anh làm nghẹn lại, một lúc sau mới chật vật nhìn về phía Thẩm Tử Hào, chỉ Thẩm Lương Xuyên và Hạ Diệp Hoa mở miệng nói: "Nhìn thấy không? Đây chính là vô lại! Về sau cách bọn họ xa một chút! Chúng ta đi!"
Nói đến đây, bọn họ quay người muốn rời khỏi, nhưng vào lúc này, Kiều Luyến bỗng nhiên quát một tiếng: "Chờ một chút."