Cửa thư phòng Thẩm Lương Xuyên đột nhiên bị mở ra, tiếp theo, thân hình cao lớn của anh, giống như là xách con gà con, đẩy Kiều Luyến từ trong phòng ra.
Chỉ để lại một câu, rồi lập tức khép cửa phòng lại.
"Em tưởng tượng quá sức phong phú, có thể đi viết tiểu thuyết cẩu huyết, nhanh đi ngủ đi."
Nhưng nếu như không phải như vậy, thì Tống Nguyên Hi là ai?
Ôm sự nghi ngờ này, cô đi trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường.
Bời vì buổi trưa ngủ một giấc, cho nên lúc này, cô có chút ngủ không được, lăn qua lộn lại trên giường, cũng không biết lúc nào ngủ thiếp đi.
Chỉ là tại trong lúc mơ màng, cô cảm giác Thẩm Lương Xuyên giống như về phòng.
Tay anh có chutus lạnh, sờ lên trên mặt cô, để cho cô cảm thấy có chút không kiên nhẫn, muốn vươn tay đẩy anh ra.
Sau đó, liền nghe thấy anh mở miệng mơ hồ: "Tiểu Kiều, chúng ta thật tốt..."
-
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Kiều Luyến tỉnh lại, bên người không có một ai.
Vươn tay kiểm tra, lành lạnh, Thẩm Lương Xuyên hẳn là một đêm không có trở về.
Xem ra, buổi tối hôm qua quả nhiên là mình nằm mơ.
Cô rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuống lầu, chỉ thấy thím Lý thu dọn đồ đạc dưới lầu.
Hôm nay bọn họ muốn chuyển qua chỗ Hạ Diệp Hoa, Tống Nguyên Hi qua đoàn làm phim, khẳng định Hạ Diệp Hoa cảm thấy cô độc.
Thẩm Lương Xuyên lại không trong phòng.
Cô hiếu kỳ hỏi thăm: "Thím Lý, tiên sinh đâu?"
Thím Lý cười: "Buổi sáng sáu giờ đã ra cửa, nói là Tống tiên sinh tìm."
Kiều Luyến gật đầu, nghĩ đến chuyện buổi tối hôm qua anh nói, xem ra chuyện này, vẫn rất khẩn trương.
Thím Lý lại mở miệng: "Phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô ăn rồi đi làm, có thứ gì quan trọng nói cho tôi biết một tiếng, chút nữa tôi sẽ dời qua cho cô."
"Đồ của tôi không nhiều, thu dọn một chút, dì xách qua giúp tôi là được."
Kiều Luyến đi về phía nhà ăn, đi tới cạnh bàn, liền thấy trên mặt bàn là bữa sáng kiều Trung Quốc.
Một cháo trứng thịt nạc, mấy món ăn sáng, lại thêm hai cái bánh bao nhỏ.
Cô ngồi xuống, bắt đầu ăn mấy ngụm.
Thím Lý đi tới, vừa vặn muốn tới nhà bếp thu dọn, sau khi nhìn thấy bữa sáng trên bàn, cười nói: "Phu nhân, kỳ thật cháo không có dinh dưỡng gì, vẫn là nên uống nhiều sữa tươi."
Nghe được lời thím Lý, vẻ mặt Kiều Luyến ảm đạm.
Thím Lý cũng cảm thấy mình lỡ miệng, liền ho khan một tiếng, dời đề tài đi: " Cái Vương Lan này đi, bữa sáng bọn họ cũng quên chuẩn bị sữa bò cho cô. Ngày mai bắt đầu, tôi sẽ chú ý lấy sữa cho cô."
Cũng biết người tiết lộ ảnh là giúp việc Vương Lan.
Bời vì cô ta làm ở Thẩm gia rất nhiều năm, chuyện lần này xảy ra, cô ta khóc tới nước mắt nước mũi, Hạ Diệp Hoa nhớ tình bạn cũ, liền không có làm khó.
Thế nhưng nghe ý thím Lý...
Kiều Luyến bỗng dưng ngẩng đầu: " Bà nói, sữa bò trước kia của tôi, đều là Vương Lan chuẩn bị?"
Thím Lý gật đầu: " Đúng vậy."
Cô nghĩ tới!
Vừa mới tiến vào Thẩm gia, có một buổi sáng cô nhìn thấy có giúp việc bỏ thứ gì đó vào trong sữa bò của cô, cái giúp việc kia là Vương Lan.
Kiều Luyến cảm thấy, giờ khắc trong đầu có gì dần dần hiện ra, cô đột nhiên mở miệng hỏi thăm: "Vương Lan và Tống Nguyên Hi có quan hệ thế nào?"