Thật không nghĩ đến một lát sau, Tống Nguyên Hi lại biến mất!
Tống Nguyên vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Lương Xuyên.
Ở trong nhà, Thẩm Lương Xuyên chờ tin tức Hạ Diệp Hoa, lại nhận được điện thoại của Tống Thành, tròng mắt hơi híp: "Cậu qua sân thượng nhìn xem."
Tống Thành gật đầu, vừa chạy vừa thở mở miệng: "Tôi đang chạy bên kia đây."
Hai phút đồng hồ sau, Tống Thành nghi hoặc: " Không có người!"
Thẩm Lương Xuyên đang mặc quần áo, quay đầu nhìn thấy Kiều Luyến bởi vì nghe được động tĩnh nên tỉnh dậy, anh vỗ vỗ bờ vai của cô trấn an: " Em ngủ đi, anh đi xem một chút."
Quả thật đến bây giờ, Kiều Luyến không muốn đi quản chuyện của Tống Nguyên Hi!
Cô cũng có tính khí được không?
Huống chi giờ phút này thái độ Thẩm Lương Xuyên kiên quyết như vậy, cô cũng tin tưởng, Thẩm Lương Xuyên sẽ không thay đổi, bởi vậy dứt khoát nằm ở trên giường, che kín chăn mền, "Ừm."
Bên này, Thẩm Lương Xuyên mặc quần áo xong, tiếp tục đi ra ngoài: " Anh tìm nhà cao tầng xung quanh bệnh viện một chút."
Hiện tại là thời điểm về sáng, đã đến bốn giờ, lúc này chính là thời điểm người lớn mệt mỏi nhất, cho nên khi Hạ Diệp Hoa đến bệnh viện, để Tống Thành nghỉ ngơi một lúc, Tống Thành mới không cẩn thận ngủ quên.
Mà lúc này trong bệnh viện là lúc yên tĩnh nhất, mấy người mà muốn tìm một người rất khó!
Đi ra cửa Thẩm Lương Xuyên đổi giày, cầm điện thoại di động, đến nhà để xe.
Rất nhanh xe liền khởi động.
Bên kia Tống Thành thông báo tiến triển tìm người mọi lúc.
Bầu không khí trở nên cấp bách, lại khiến người ta lo lắng.
Dù Tống Nguyên Hi như thế nào, thật sự xảy ra chuyện gì...
Thẩm Lương Xuyên không nghĩ như vậy, Tống Nguyên Hi đã trưởng thành, sẽ vì chuyện của mình mà tự phụ trách.
Anh nói chuyện với Tống Thành: "Từ lúc con bé biến mất đến bây giờ là bao lâu."
Lúc nói những lời này, xe vừa vặn đến cửa biệt thự.
Tống Thành trả lời: "Ước chừng hai mươi phút rồi. Bời vì con bé nói đi nhà vệ sinh, phu nhân nói là sau mười phút không thấy con bé có động tĩnh, nên lúc này mới hoài nghi."
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày. Đúng lúc này, đối diện có một chiếc xe đi đến!
Xe mở đèn,nên Thẩm Lương Xuyên bị chói mắt, không thấy gì cả.
Anh híp mắt lại, chỉ thấy chiếc xe kia lái qua bên cạnh.
Thẩm Lương Xuyên không để ý, chỉ là nhíu mày.
Anh luôn cảm thấy có điểm là lạ.
Nếu như Tống Nguyên Hi thật muốn tự sát, kỳ thật cái gì đều không cần nói, trực tiếp từ trên lầu nhảy xuống là xong.
Không cần gọi bọn họ đến, uy hiếp một trận.
Cho nên anh chắc chắn, Tống Nguyên Hi không có dũng khí tự sát.
Nhưng mà bây giờ, anh lại không biết Tống Nguyên Hi sẽ đi nơi nào...
Nếu như không tự sát, con bé muốn làm nhất chuyện gì?
Tới đây, Thẩm Lương Xuyên bỗng dưng nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên anh dẫm phanh lại!
Tiếp theo, liền nói với Tống Thành: "Đi xem một chút xe của phu nhân còn ở đó hay không!"
Một câu nói cũng để Tống Thành kịp phản ứng, vội vàng hướng nhà để xe chạy đến, ba phút sau...
"Không thấy xe của Phu nhân!!!"
Trong lòng Thẩm Lương Xuyên hơi lộp bộp một chút, bỗng nhiên quay đầu xe, thẳng đến biệt thự!
Xe của anh vừa mới đến chỗ gác cổng, bảo vệ liền mở cửa cho anh: " Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân vừa về nhà, ngài đã trở lại!"