Kiều Luyến hơi sững sờ, chợt thấy... Tay Đại Gia, Nhị Gia, đều đã nổi lên bóng nước, bộ dạng này, căn bản không thể tiếp tục tham gia thi đấu!
Kiều Luyến siết chặt tay, hốc mắt cũng có chút đỏ.
Tử Tiên Tử này, thực quá ác độc rồi!
Cô hít thật sâu vào một hơi, trực tiếp mở miệng: "Tranh tài không thể đánh, Đại Gia, Nhị Gia nhất định phải lập tức đi bệnh viện băng bó! Tiếp tục trì hoãn, nếu bị nhiễm trùng, đầu ngón tay có thể sẽ chịu ảnh hưởng!"
Chợt nhìn về phía Tô Bành Hạo, thấy mu bàn tay cậu ta đỏ bừng một vùng, nhưng tốt xấu không có nổi bóng nước.
Nhưng tay đứt ruột xót, cậu ta khẳng định rất đau.
Đại Gia, Nhị Gia đều đau đến sắc mặt trắng bệch, giờ phút này nghe nói như thế, vội vàng mở miệng: "Thế nhưng tranh tài..."
Sau đó, bọn họ sẽ đánh với một đội thua trận khác, nhưng nếu như ván này vẫn thua trận, như vậy bọn họ sẽ bị đào thải trực tiếp!
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến siết chặt tay.
Bọn họ không thể thua.
Đây chỉ là tranh tài khu vực thành phố, còn có tranh tài cả nước, tranh tài quốc tế.
Bọn họ vừa mới bắt đầu tranh tài, làm sao có thể dừng chân ở chỗ này?
Nhưng trận đấu thiếu đi hai người, ngón tay Tô Bành Hạo còn ảnh hưởng đến thao tác...
Toàn bộ cuộc đấu, nhân vật mang tính quyết định lại không thể cho Tô Bành Hạo sử dụng rồi.
Kiều Luyến cắn môi, một lúc sau mới mở miệng: "Tôi lên!"
Một câu rơi xuống, mấy người đồng loạt nhìn về phía cô.
Bọn họ muốn nói cái gì, thế nhưng giờ khắc này, đã không thể nói chuyện.
Cô hoạt động cổ tay: " Bình thường tôi thường xuyên xem các cậu thi đấu, đối với các cậu cũng hiểu rất rõ, tôi sẽ tận lực phối hợp với các cậu."
"Vô địch là tịch mịch cỡ nào" mở miệng: "Có thể, nhưng vẫn thiếu một người."
Kiều Luyến nhíu lông mày.
Đúng vậy, vẫn thiếu một người.
Chính lúc đang xoắn xuýt, Tô Bành Hạo mở miệng: "Thẩm ảnh đế, anh có thể chứ?"
Một câu, mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Tuy Thẩm Lương Xuyên bị thương còn chưa lành, thế nhưng ngón tay của anh không bị ảnh hưởng.
Nghe được lời của Tô Bành Hạo, anh híp mắt lại.
Thật vất vả giải quyết chuyện Tống Nguyên Hi, từ nay về sau, anh có thể đem chuyện tám năm trước chôn sâu xuống, cũng không cần lo lắng.
Thế nhưng nếu như giờ phút này ra sân thi đấu... Bị tiểu Kiều nhìn ra anh là Tử Xuyên thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà, anh quay đầu, nhìn đám người trong phòng này.
Đại Gia, Nhị Gia tay đã bị thương như vậy, thế nhưng trong trận đấu trước cũng vẫn kiên trì.
Mọi người đều thích thi đấu, để anh giống như quay về thời điểm tám năm trước, về tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết đó.
Bọn họ không thể bị loại bỏ.
Bởi vì câu lạc bộ này, gánh chịu tất cả hi vọng của anh và tiểu Kiều.
Anh cúi thấp đầu xuống, gật đầu: "Được."
-
Xác định số người ra sân, Đại Gia cùng Nhị Gia liền đi đến bệnh viện.
Ván tranh tài kế tiếp bắt đầu.
Tất cả mọi người ngồi vào vị trí tranh tài.
Kiều Luyến nhìn tay của mình, nhanh chóng thao tác.
Tuy lần trước dùng điện thoại di động phối hợp với Thẩm Lương Xuyên, nhưng dù sao cũng là trên điện thoại, không giống máy tính.
Không biết thao tác Thẩm Lương Xuyên như thế nào?
Nghĩ tới đây, Cô chuyển tầm mắt sang Thẩm Lương Xuyên.
Vừa nhìn sang, liền thấy đối phương có người dự định giết người dưới tháp, khí thế hung ác!
Lúc đầu tưởng là Thẩm Lương Xuyên sẽ bị đánh chết, thật không nghĩ đến một thao tác xinh đẹp thoáng hiện, tránh né một kích kia, chợt quay người, giết lại!
Thẩm Lương Xuyên lấy được một mạng!
Kiều Luyến nhìn một hồi, tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại!
Thao tác vừa nãy... Là Tử Xuyên!
Thẩm Lương Xuyên... Tử Xuyên...!! Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng!