Thẩm Lương Xuyên lãnh đạm đi tới, nhìn thấy Kiều Luyến đứng ở cửa phòng bếp, bước chân không có dừng lại, trực tiếp lên lầu.
Kiều Luyến quay đầu, liền thấy nữ người làm Trương Hồng kêu mọi người nhanh chóng vét đồ ăn vào trong bát, hai ba lần đã ăn sạch đồ ăn, một chút cũng không để lại cho cô.
Mấy người đó nhanh chóng rửa mặt xong bát đũa, đi ra ngoài, Trương Hồng khiêu khích nhìn Kiều Luyến một chút, hạ giọng mở miệng nói: "Ngại quá, đồ ăn đều đã ăn hết, chắc hẳn cô về nhà muộn như vậy, khẳng định đã ăn rồi, Kiều tiểu thư nhỉ?"
Cô ta nhấn mạnh ba chữ Kiều tiểu thư, trong lời nói mang theo châm chọc.
Kiều Luyến nhìn cô ta, đè xuống oán khí.
Thẩm Lương Xuyên ở nhà, nếu như cô gây ra sóng lớn, khẳng định anh sẽ càng ghét cô hơn, cho nên vẫn là ngoan ngoãn tự nghĩ biện pháp đi.
Nhìn thấy Trương Hồng đi ra ngoài, lúc này cô mới tiến vào nhà bếp, muốn tìm chút bánh mì, thật không nghĩ đến mở tủ lạnh ra, bên trong không có thực phẩm chín.
Kiều Luyến nhíu mày.
Nếu như nấu cơm, động tĩnh quá lớn, Thẩm Lương Xuyên sẽ phát giác.
Được rồi, không ăn một bữa, coi như giảm cân!
Cô lên lầu, lại không biết nên đi đâu.
Phải tới phòng ngủ chính sao? Hay là phòng khách?
Vốn đang suy tư, cửa phòng bị mở ra, Thẩm Lương Xuyên tắm rửa, đổi áo ngủ. Hai người đối diện, Kiều Luyến lập tức lui lại hai bước, quay người muốn tới phòng khách.
Nhưng vừa đi hai bước, lại nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Thẩm Lương Xuyên: "Kiều tiểu thư, cửa phòng ở chỗ này."
Sau đó thân thể cứng ngắc tiến vào phòng ngủ chính.
Trong phòng có Thẩm Lương Xuyên, cô luôn cảm thấy làm gì cũng không được tự nhiên, cầm áo ngủ đi tắm, sau đó liền nằm trên giường.
Bời vì đưa lưng về phía Thẩm Lương Xuyên, không biết anh đang làm gì, Kiều Luyến suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại của mình, mở camera ra, từ từ giơ lên.
Điện thoại di động của cô bị Thẩm Lương Xuyên đập vỡ, cho nên lấy cái điện thoại đa từng dùng qua.
Vốn đã quen camera HD, lúc này đột nhiên đổi về lúc đầu, còn không thích ứng lắm.
Cảm thấy hình ảnh thô ráp, người ở bên trong có chút mơ hồ.
Sau đó, cô thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở cạnh giường, điện thoại di động hướng lên trên, trực tiếp đối diện ánh mắt của Thẩm Lương Xuyên!
Kiều Luyến bị dọa buông tay, điện thoại di động trực tiếp rơi cốp một cái lên mặt cô!
"A!"
Kêu thảm một tiếng, cô vội ngồi dậy, sau đó thấy mũi chảy máu!
Đưa tay che mũi, cô ngửa đầu, nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên đi tới, vội vàng chạy vội vào phòng vệ sinh, sau đó mở miệng: "Mau nhìn xem điện thoại di động của tôi có sao không!"
Đây chính là điện thoại duy nhất của cô, thân là ký giả, nếu như không có điện thoại di động, quả thực là quá khổ cực!
Thẩm Lương Xuyên:...!
Kiều Luyến lau sạch mũi của mình, cuối cùng cầm máu, đứng trong phòng vệ sinh, thật sự là ngại chết mất.
Nếu như biết Thẩm Lương Xuyên đứng ở cạnh giường, nhất địn cô sẽ không nhìn trộm chuyện của anh.
Kiều Luyến cúi đầu, che mặt, do dự bối rối đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhanh chóng lên giường, đắp chăn cho mình.
Trong phòng mở ra đèn ngủ, ánh sáng rất tối.
Bên cạnh là thân thể như lửa nóng của Thẩm Lương Xuyên, Kiều Luyến đột nhiên cảm giác được, đây là lần đầu tiên, bọn họ ở trong trạng thái tỉnh táo, nằm cùng một giường.
Cô trở mình, trong đêm yên tính, bụng chợt kêu lên ục ục.
Cô vội vàng che bụng, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên hỏi: "Không có ăn cơm tối sao?"