Tiếp theo, bà liền lấy lại tinh thần, lập tức cười thoải mái: "Có phải không nỡ Lương Xuyên hay không?"
Kiều Luyến sững sờ, "Không phải, con..."
"Ai nha, chớ giải thích, giải thích cũng là che giấu! Lương Xuyên hình như là lên máy bay lúc 9h sáng. Hiện tại ta để cho người đặt vé cho con."
Ánh mắt Kiều Luyến sáng lên: " Được ạ."
Dù sao hiện tại cô cũng không cần làm việc, thời gian nhẹ nhõm, vừa vặn đi qua nhìn anh quay phim.
Nghĩ tới làm liền, Kiều Luyến lập tức lên lầu, thu dọn đồ đạc.
Chỉ là thu don đồ xong, vẫn muốn qua câu lạc bộ thông báo một chút.
Thế là, cô lại đánh xe đi câu lạc bộ.
Vừa tới câu lạc bộ, liền nghe bên trong có tiếng huyên náo.
Cô kinh ngạc nhíu mày, đi vào, liền thấy một nam sinh thanh tú lịch sự ngồi trong phòng.
Ánh mắt Kiều Luyến lập tức sáng lên: "Cửu nữ vương, cậu trở về rồi hả?"
Lúc đầu câu lạc bộ tuyển bảy người, Tiếu Diện Hổ bỏ đi, Cửu nữ vương còn đang đi học, vừa vặn phải thi cuối kỳ, cho nên về trường học thí.
Bây giờ trở về... Giải quyết vấn đề thiếu nhân thủ!
Cửu nữ vương ngượng ngùng cười, mặt liền đỏ lên, kích động nhìn Kiều Luyến, đôi mắt tỏa sáng: " Huấn luyện viên kiều, hôm qua tôi đang thi, không có xem phát sóng trực tiếp, nhưng tôi xem phát lại, bọn họ nói, cô là tiểu Kiều! Thật sao?"
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến cười, nhìn về phía Tô Bành Hạo: "Được rồi, hôm nay tôi đến, là giảng một chút tranh tài sau này."
Cô mở miệng: " Sắp bước sang năm mới rồi, tranh tài hàng năm bắt đầu từ năm sau, cho nên hiện tại chúng ta phải điều chỉnh đội hình, nỗ lực luyện tập. Không nên cảm thấy thi đấu tranh tài Bắc Kinh, chúng ta thắng được dễ dàng như vậy. Cả nước nhiều người như vậy, ngọa hổ tàng long có khối người. Cho nên trong khoảng thời gian này, tôi cho mọi người kế hoạch huấn luyện..."
Lần này, câu lạc bộ hoàn toàn hiện ra một bầu không khí mới.
Trước kia lúc cô nói kế hoạch huấn luyện, các đội viên đều qua loa cho xong.
Giờ này khắc này, lúc Kiều Luyến nói chuyện, đám người này chăm chú cô chằm chằm, giống như sợ quên đi bàn giao của cô.
Nhìn bọn họ thay đổi, Kiều Luyến cười.
Chờ đến khi giao phó xong, Kiều Luyến gọi Tô Bành Hạo đi qua một bên.
Cô nhỏ giọng mở miệng nói: "Bạch Cốt lão tổ, vẫn không có tin tức sao?"
Tô Bành Hạo nghe nói như thế, lắc đầu.
Kiều Luyến thở dài.
Tô Bành Hạo tiếp tục nhìn cô: " Cô xem, chúng ta có nên đến xem cô ấy không?"
Kiều Luyến suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: " trước cứ chờ hai ngày rồi nói."
Tô Bành Hạo gật đầu.
Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: "Mấy ngày nay tôi phải đi ra ngoài, liền dẫn dắt bọn họ huấn luyện."
Tô Bành Hạo tiếp tục gật đầu, sau đó do dự, giống như là muốn nói gì.
Kiều Luyến nhíu lông mày: "Có lời cứ nói."
Lúc này Tô Bành Hạo mới lên tiếng: "Huấn luyện viên Kiều, tay của cô..."
Ánh mắt cậu ta, rơi vào tay phải của cô.
Trải qua nghỉ ngơi cả ngày, tăng thêm hôm qua được bác sĩ xoa bóp, lúc này tay Kiều Luyến đã khôi phục bình thường.
Nghe lời Tô Bành Hạo, Kiều Luyến cười, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: " Không cần gấp gáp. Xem như về sau tôi không thể chơi game, cậu cũng có thể trở thành tay của tôi, xem như tôi cũng đã không thể chơi game, mấy người cũng có thể đại biểu cho tôi, đánh trận chung kết cả nước, đánh vào tranh tài thế giới."
Tô Bành Hạo nghe nói như thế, hốc mắt lập tức liền đỏ lên.
Cậu ta hiểu được, ý của những lời này, tay Kiều Luyến, chỉ sợ không tốt.