" Đêm hôm khuya khoắt một mình cô đi về, tôi không yên lòng."
Sau đó, liền không nói gì, cầm quần áo đưa cho Thi Niệm Diêu, chính mình cũng mặc áo khoác vào, liền đi ra ngoài.
Thi Niệm Diêu:...
Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Tâm trạng Thi Niệm Diêu lại rất vui vẻ.
Nam thần mời cô ăn cơm, nam thần đưa cô về nhà... có phải nam thần coi trọng cô hay không?
Trong đầu đều là những ý nghĩ này, trên đường Thi Niệm Diêu đi theo Mạc Tây Thừa, chợt nghe có người cách đó không xa hô: "A, Mạc Tây Thừa! Là Mạc Tây Thừa sao?"
Thi Niệm Diêu sững sờ.
Quay đầu, liền thấy một nữ Fan hâm mộ thét chói tai vang lên.
Mạc Tây Thừa nhìn thấy bộ dạng này, cười cười: " Đúng, là tôi."
Nữ Fan hâm mộ lập tức hô to: "Anh có thể cho em xin chữ ký không?"
Mạc Tây Thừa không có một chút làm kiêu: " Được."
Nữ Fan hâm mộ lấy bút từ trong túi ra, vừa sốt ruột, nắp bút liền rơi trên mặt đất.
Cô bé đang định cúi đầu nhặt, Mạc Tây Thừa đã cúi đầu, nhặt nắp bút lên, đưa cho cô bé.
Động tác kia, đối Fan hâm mộ dịu dàng lạii bao dung.