Nhưng Thẩm Lương Xuyên linh hoạt, lui lại một bước lần nữa, duỗi chân trực tiếp đá vào bụng của cậu ta!
Một đá này, một chút cũng không lưu tình.
Anh hận không thể đá Thẩm Tử Hào tỉnh táo lại!
Nhưng vào lúc này, ở cửa chợt truyền đến tiếng thét to: "Dừng tay!"
Thẩm Lương Xuyên tại nghe được câu này, lập tức dừng động tác lại.
Thế nhưng Thẩm Tử Hào, lại thừa dịp Thẩm Lương Xuyên ngây người như thế, trực tiếp vươn quyền, đánh vào mắt anh!
Mắt Thẩm Lương Xuyên, lập tức thành mắt gấu mèo!
"Thẩm Tử Hào!"
Một tiếng thét truyền đến, chợt, Hạ Diệp Hoa giẫm lên giày cao gót, cấp tốc đi tới.
Hạ Diệp Hoa biết hội thương nghiệp này, là được một người bạn thông báo cho bà.
Hảo tâm nói cho bà: "Tôi nhìn thấy tin tức, gần đây Lương Xuyên thiếu một khoản đầu tư, vì sao bà không đidạ hội thương nghiệp thử thời vận? Mọi người trước kia là bạn, cũng sẽ không thấy chết không cứu."
Người bạn này, từ khi Hạ Diệp Hoa rời Thẩm gia, liền không có làm sao liên lạc với bà.
Giờ phút này đột nhiên gọi tới, còn nói ra một câu như vậy.
Để Hạ Diệp Hoa cảm thấy không bình thường.
Bà nhờ bạn bè nghe ngóng, quả nhiên có một bữa tiệc như thế, liền chuẩn bị quần áo, tới tham gia thử vận khí một chút.
Bà thật sự đếnn thử vận khí một chút.
Dù sao từ năm đó bà rời Thẩm gia, đã nhìn người ta nóng lạnh.
Thế nhưng vì cái gì vừa đến, nhìn thấy là hai anh em đang đánh nhau?
Thẩm Lương Xuyên coi như nghe bà, bà kêu ngừng, trực tiếp ngừng.
Thế nhưng Thẩm Tử Hào, lại không quan tâm đánh qua, để cho bà cảm thấy tức giận không nhẹ.
Bà trực tiếp lên, đẩy Thẩm Tử Hào ra: "Dừng tay!"
Sau đó nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Con thế nào? Có sao không đây?"
Thẩm Tử Hào vốn cảm thấy không có gì.
Thế nhưng Mai Phượng chợt vọt lên, ngăn trước mặt Thẩm Tử Hào: "Hai người anh em chúng đánh nhau, tại sao bà phải giúp Thẩm Lương Xuyên? Tử Hào chúng tôi, cũng không phải là con của bà sao?"
Một câu, nói Thẩm Tử Hào hơi sững sờ.
Đang hồi tưởng lại, Hạ Diệp Hoa vừa tiến đến, đích thật là ngăn cản chính mình.
Lửa giận trong lòng Thẩm Tử Hào, lập tức xông tới.
Sắc mặt của cậu ta, cũng lập tức lạnh lẽo.
Hạ Diệp Hoa nghe được Mai Phượng, hơi sững sờ.
Lúc bà vào cửa, liền thấy Thẩm Tử Hào muốn đánh Thẩm Lương Xuyên, Thẩm Tử Hào đưa lưng về phía bà, khi bà vào cửa, một quyền đánh trúng Thẩm Lương Xuyên.
Bà nhìn thấy, là Thẩm Tử Hào đánh Thẩm Lương Xuyên.
Cho nên vừa sốt ruột, xông lên, trước nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút.
Nhưng giờ phút này, nghe được Mai Phượng, lúc này mới chú ý tới, khóe miệng Thẩm Tử Hào, cũng mang thương rồi.
Tròng mắt Hạ Diệp Hoa co rụt lại, tiến lên một bước: " Tử Hào, con không có chuyện gì không?"
Một câu rơi xuống, Thẩm Tử Hào lập tức chán ghét mở miệng: "Bà cút ngay! Tôi với bà không có quan hệ!"
Một câu, giống như lưỡi dao sắc bén, đâm vào lòng Hạ Diệp Hoa.
Để cho bà cảm thấy, giống như trái tim bị đào một lỗ đau đớn.
Bà duỗi một cái tay, bưng kín trái tim của mình.
Một bên khác, Mai Phượng đã mở miệng: " Tử Hào, sao có con thể như nói chuyện với mẹ mình như thế?"
"Mẹ?" Thẩm Tử Hào tức giận, mang theo bi thương, trực tiếp nói: " Tôi không có mẹ như vậy!"
Dứt lời, sắc mặt Hạ Diệp Hoa, liền trực tiếp thay đổi.