Mai Phượng có bệnh phụ khoa, cậu ta đến lấy thuốc giúp.
Lúc muốn rời đi, liền nghe thấy bên cạnh có bác sĩ lớn tiếng chất vấn.
Vô thức quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một cô gái, cúi đầu, bị quát mặt không chút máu.
Cậu ta đối với loại chuyện này, bản thân cũng mặc kệ.
Thế nhưng khi thấy cô gái kia, liền dừng bước.
Cậu ta tiến lên một bước, trông thấy thật sự là cô, liền không nhịn được kinh ngạc hô lên: "Hạ Noãn Noãn sao?"
Tiếp đó nghi hoặc mở miệng: "Sao cô ở chỗ này?"
Cậu ta tiến lên một bước, chỉ thấy Hạ Noãn Noãn hốt hoảng muốn đưa giấu tờ danh sách trong tay đi.
Thế nhưng cậu ta đã sớm thấy nội dung phía trên.
Lông mày của cậu ta nhất thời nhíu lại: "Cô tới phá thai sao?"
Hạ Noãn Noãn hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, đối mặt với Thẩm Tử Hào, không biết nến nói cái gì.
Chỉ thấy cạu ta nhíu lông mày.
Anh mắt cậu ta nhìn cô chằm chằm, mang theo mờ mịt, nghi hoặc, lại không hiểu.
Giống như muốn hỏi thăm cái gì.
Giờ khắc này, Hạ Noãn Noãn không khỏi sinh ra một loại tâm tình xoắn xuýt.
Vừa muốn cậu ta hỏi thăm, lại sợ cậu ta hỏi thăm.
Nếu như cậu ta hỏi, đứa bé này có phải là của cậu ta hay không, cô nên trả lời thế nào?
Nhưng nếu như cậu ta không hỏi...
Lúc đang do dự lúc, đã thấy Thẩm Tử Hào ngẩng đầu lên, nhìn về phía bác sĩ kia, trực tiếp nhíu mày mở miệng nói: "Đầu năm nay, phá thai phạm pháp sao?"
Ngữ khí dữ dằn, mang theo bá đạo, để bác sĩ trực tiếp ỉu xìu, vừa rồi đối mặt Hạ Noãn Noãn cường thế, giờ phút này cũng yếu xuống: " Không, không phạm pháp."
"Bác sĩ là phục vụ hành nghiệp cho mọi người. Bất kể thấy bệnh gì, cũng không thể kỳ thị bệnh nhân, thái độ của bà vừa rồi là gì?" Ngữ khí Thẩm Tử Hào không tốt: " Bác sĩ còn phải giữ bí mật bệnh tình bệnh nhân, bà lớn tiếng như vậy, có tin hay không, tôi có thể cáo bà xâm phạm quyền riêng tư?"
Bác sĩ kia trực tiếp ngây dại, dọa đến nuốt ngụm nước miếng: " Tôi, tôi..."
Thẩm Tử Hào mở miệng lần nữa: "Số nhân viên của bà là bao nhiêu? Đợi lát nữa tôi muốn đi báo cáo!"
Mặt mũi bác sĩ tràn đầy tái nhợt: " Vị tiên sinh này, tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi."
Thẩm Tử Hào lại hừ lạnh một tiếng: " Bà nói sai với tôi thì làm được cái gì? Người bà vừa răn dạy, cũng không phải tôi."
Bác sĩ kia lại nhìn về phía Hạ Noãn Noãn lần nữa: "Vị tiểu thư này, tôi sai rồi. Cô bỏ qua cho tôi lần này đi."
Hạ Noãn Noãn là người thiện lương nhất, chịu không được người khác khẩn cầu cô như thế.
Huống hồ thân là người chữa bệnh và chăm sóc, cô thật sự hiểu được tâm tình bác sĩ.
Mỗi ngày đều nhìn nhiều bệnh nhân như vậy, trong lòng mỗi người đều có xúc động.
Cho nên cô không muốn làm khó bác sĩ này, liền mở miệng: "Lần sau, có chuyện gì nói thẳng, đừng lớn tiếng, bị người khác nghe được không tốt."
Bác sĩ kia gật đầu: "Thế nhưng bệnh viện chúng tôi, đây là quy định, nhất định phải có cha ký tên, mới có thể làm giải phẫu."
Giờ này Hạ Noãn Noãn quẫn bách đều muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô vội vàng gật đầu: "Vâng, tôi không làm."
Nói xong câu đó, quay người muốn rời khỏi.
Thế nhưng vừa đi hai bước, liền nghe thấy Thẩm Tử Hào mở miệng: "Tôi đến ký tên."