Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK

Chương 750: Người đàn ông trong bia mộ(4)



Mùng một đầu năm, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên đi bệnh viện, đưa Kiều Dịch tiếp trở về.

Mọi người cùng nhau vui mừng qua năm mới.

Chân của Kiều Dịch đã hoàn toàn khỏi rồi, những năm này cậu luôn bỏ xuống việc học, thế nhưng học đại học ở trong nước, tuổi cũng đã lớn.

Thẩm Lương Xuyên liền xin cho cậu ra nước ngoài học.

Cho nên, Kiều Dịch về nhà trong thời gian này, liền muốn tự học ở Thẩm gia, mãi cho đến khi nhận được thư thông báo từ nước ngoài.

Hạ Diệp Hoa rất thích Kiều Dịch, chàng trai nhu thuận, lại bởi vì đau lòng cậu, cho nên mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho cậu.

Có người trong nhà bồi bạn với Hạ Diệp Hoa, tâm tình Hạ Diệp Hoa, cũng cởi mở.

Mùng hai tết.

Kiều Luyến từ khi mở mắt, liền suy nghĩ, chính mình nên lấy cớ gì, đi tới tham gia liên hoan chiến đội.

Thẩm Lương Xuyên đối với chuyện tám năm trước, kin miệng như bưng.

Cô muốn biết cái người ở trong bia mộ là người nào, nhất định phải qua chiến đội nhìn xem.

Có lẽ, có thể có được tin tức hữu dụng gì.

Ăn sáng xong, cô liền thay bộ đồ ra ngoài.

Sau đó chậm rãixuống lầu.

Hạ Diệp Hoa và thím Lý bận rộn làm cơm trưa trong phòng bếp.

Thẩm Lương Xuyên thì cùng Kiều Dịch ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, riêng phần mình thì nhìn văn kiện trong máy tính.

Nghe được tiếng bước chân, hai người đồng loạt quay đầu, khi nhìn thấy Kiều Luyến đổi quần áo, Thẩm Lương Xuyên khiêu mi: "Em muốn đi ra ngoài?"

Kiều Luyến ho khan một tiếng, ánh mắt có chút lấp lóe, "Ừm."

Thẩm Lương Xuyên nghi hoặc: " Em ra ngoài làm gì?"

Cái này vừa mới nói xong, điện thoại di động của anh liền vang lên.

Thẩm Lương Xuyên cúi đầu, tại nhìn thấy một chuỗi dãy số phía trên, hơi sững sờ.

Anh mím môi, chỉ thấy Hạ Diệp Hoa lau tay đi ra, nghe được điện thoại di động của anh, hơi sững sờ: "mùng hai tết, người nào điện thoại cho con vậy?"

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi một câu, lại không nghĩ tới ngữ khí của Thẩm Lương Xuyên nghi ngờ mở miệng: "Ông nội con."

Hạ Diệp Hoa sững sờ, chợt kinh ngạc: " Ông cụ gọi điện cho con làm gì? Nhanh nghe!"

Năm đó sau khi Thẩm Tu kết hôn, liền dời khu nhà cũ ra ngoài ở.

Thẩm Lương Xuyên và ông nội, không thế thường xuyên gặp mặt.

Nghe lời Hạ Diệp Hoa, anh khẽ gật đầu, nghe: "Ông nội."

Đối diện không biết nói cái gì, Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn mở miệng: "Ừm, Được, bây giờ con qua."

Cúp điện thoại, anh nghi hoặc ngẩng đầu: "Ông ấy kêu con qua khu nhà cũ một chuyến."

Hạ Diệp Hoa liền thở dài: " Hiện tại ông cụ cũng hơn bảy mươi tuổi, kêu con đi, con cứ đi xem một chút, dù sao cũng là ông nội con, kỳ thật khi con còn bé, ông ấy đối với con cũng không tệ lắm. Nhưng về sau, cha con không để cho con đi khu nhà cũ, cho nên tình cảm mới lạnh nhạt."

Thẩm Lương Xuyên đối với lời này, khịt mũi coi thường.

Nếu như ông cụ đối tốt với anh, năm đó anh và mẹ không mạng gì rời đi, khẳng định bên kia biết tin tức, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cũng không thấy ông quan tâm tới mình.

Nhưng Hạ Diệp Hoa nói không sai.

Dù sao cũng là ông nội anh, ở trong trí nhớ, tuy ông nội không phải rất thân với anh, nhưng cũng không lạnh lùng.

Thẩm Lương Xuyên gật đầu: "Vậy con đi xem một chút."

Nói xong lên lầu, rất nhanh đổi quần áo xuống, lúc đi qua bên người Kiều Luyến, mới nhớ ra cái gì đó: " Em đi đâu?"

Kiều Luyến: "... Em, em hẹn Niệm Diêu đi dạo phố."

"Ở đâu? Anh đưa em đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.