Đối diện không biết nói cái gì, Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn mở miệng: "Ừm, Được, bây giờ con qua."
Cúp điện thoại, anh nghi hoặc ngẩng đầu: "Ông ấy kêu con qua khu nhà cũ một chuyến."
Hạ Diệp Hoa liền thở dài: " Hiện tại ông cụ cũng hơn bảy mươi tuổi, kêu con đi, con cứ đi xem một chút, dù sao cũng là ông nội con, kỳ thật khi con còn bé, ông ấy đối với con cũng không tệ lắm. Nhưng về sau, cha con không để cho con đi khu nhà cũ, cho nên tình cảm mới lạnh nhạt."
Thẩm Lương Xuyên đối với lời này, khịt mũi coi thường.
Nếu như ông cụ đối tốt với anh, năm đó anh và mẹ không mạng gì rời đi, khẳng định bên kia biết tin tức, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cũng không thấy ông quan tâm tới mình.
Nhưng Hạ Diệp Hoa nói không sai.
Dù sao cũng là ông nội anh, ở trong trí nhớ, tuy ông nội không phải rất thân với anh, nhưng cũng không lạnh lùng.
Thẩm Lương Xuyên gật đầu: "Vậy con đi xem một chút."
Nói xong lên lầu, rất nhanh đổi quần áo xuống, lúc đi qua bên người Kiều Luyến, mới nhớ ra cái gì đó: " Em đi đâu?"
Kiều Luyến: "... Em, em hẹn Niệm Diêu đi dạo phố."