Kiều Luyến còn chưa mở miệng, ông cụ đã nổi giận: " Cậu đủ rồi! Đây là con của cậu, nói nó như vậy, cậu cảm thấy đẹp mặt sao? Mà nó trở về hay không, đều là cháu trai Thẩm gia!"
Ông cụ khiển trách Thẩm Tu, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, một lúc sau mới mở miệng nói: "Tám năm trước, con không làm việc đàng hoàng, như là trúng tà nhất định phải mở một câu lạc bộ gì đó, cha con trừng phạt con, về sau con lại đi nhầm đường, tiến vào làng giải trí. Chẳng qua ta nhìn thấy, Lương Xuyên đã bắt đầu hồi tâm rồi. Chuyện mảnh đất Tô Châu kia, con làm không tệ! Ánh mắt độc ác, rất có đầu óc và ánh mắt kinh tế, rất giống lúc ta còn trẻ!"
Một câu, nói choi sắc mặt Thẩm Tu cực kỳ khó coi.
Lúc trước, ông cụ cố ý gọi ông ta tới hỏi thăm chuyện Thẩm Lương Xuyên, ông ta còn nói Thẩm Lương Xuyên hồ nháo, lúc ấy ông cụ đã mang ý vị không rõ.
Hóa ra khi đó, ông cụ dự cảm được, giá phòng sẽ tăng!
Thẩm Tu cảm giác trên mặt rất khó coi.
Ông ta vậy mà thua con của mình!
Cái này khiến ông ta nhớ lúc còn trẻ, ông cụ luôn luôn răn dạy ông ta đần độn, răn dạy ông ta không có đầu óc buôn bán...
Hiện tại, lại cho Thẩm Lương Xuyên trở về, chẳng lẽ...
Ánh mắt Thẩm Tu, lập tức trở nên sắc bén.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, mở miệng ác độc nói: "Cho nên, nó trở về, Hạ Diệp Hoa thì sao? Cũng muốn theo về Thẩm gia sao? Nhưng hiện tại vợ trên pháp luật của con là Mai Phượng, bà ta trở về lấy thân phận gì? Tiểu tam sao?"
Một câu rơi xuống, mặt mày Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, bỗng nhiên đi về phía trước một bước: " Ông im miệng!"
"Sao tôi phải im miệng? Cậu là đứa nghịch tử không hiếu thuận! Tết mùng hai, liền chạy tới ngột ngạt tôi! Tám năm trước không phải cậu luôn miệng nói mình có thể xông ra trời đất hay sao? Làm sao, hiện tại lăn lộn ngoài đời không nổi, liền muốn mặt dày mày dạn trở về rồi hả? Nói cho cậu, tôi không đồng ý!"
Anh nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Tu, trực tiếp nhìn về phía ông cụ Thẩm: " Ông nội, không cần ông quan tâm, cái nhà này, có ông ta không có con. Con sẽ không trở về."
Nói đến đây, quay đầu nhìn về phía Kiều Luyến: "Chúng ta đi."
Kiều Luyến gật đầu, hai người trực tiếp rời đi!
Thẩm Tu nhất thời thở ra nhẹ nhàng.
Nhưng ông cụ nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của anh, quay đầu, đánh một cái lên đầu Thẩm Tu: "Cái nhà này, đến cùng là ai làm chủ?"...
Thẩm gia náo nhiệt, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên đã không thấy được.
Bọn họ lái xe rời khu nhà cũ, đi về nhà.
Kiều Luyến lặng lẽ nhìn Thẩm Lương Xuyên, thấy anh không có bất kỳ cảm xúc biến hóa gì, hiển nhiên đối với loại chuyện này tập mãi thành thói quen.
Về đến nhà, anh càng đối với chuyện của Thẩm gia, ngậm miệng không nói.
Tết mùng hai, vẫn xem như ngày tốt ăn tết.
Buổi tối mọi người ở cùng một chỗ vô cùng náo nhiệt, ăn một bữa cơm tối, chơi thật lâu trong phòng khách.
Cả ngày, Thẩm Lương Xuyên đều phát hiện, Kiều Luyến giống như cũng không nhận được ảnh hưởng của liên hoan chiến đội, cười cười nói nói, vui chơi giải trí, cùng Hạ Diệp Hoa đánh mấy ván game, lại lại nhải với Kiều Dịch vài câu.
Anh liền nhẹ nhàng thở ra, cô không có phát hiện, thì tốt.
Thẳng đến mười một giờ đêm, lên lầu ngủ.
Đóng cửa phòng ngủ lại, Thẩm Lương Xuyên dự định qua tắm rửa, lại nghe được Kiều Luyến gọi anh: "Thẩm Lương Xuyên."
Thẩm Lương Xuyên quay đầu.
Chỉ thấy trên mặt cô không có bất kỳ biểu lộ gì, cô chậm rãi hỏi thăm: "Người trong bia mộ, là Mạc Vô Tâm, đúng không?"
Tay Thẩm Lương Xuyên cầm khăn, nhất thời buông lỏng, khăn tắm rơi trên mặt đất.