Trong phòng ngủ, mở đèn thủy tinh, chiếu sáng cả phòng như ban ngày.
Giờ này khắc này, hai người mặt đứng đối diện, người nào cũng không nói gì.
Trong phòng là yên tĩnh.
Khăn tắm rơi trên mặt đất, Thẩm Lương Xuyên đều không có cúi lưng nhặt lên.
Anh nhìn chằm chằm vào Kiều Luyến, trong ánh mắt hiện lên bi ai người nào đều không có phát giác được.
Đúng vậy.
Anh phải sớm biết, cô thông minh như vậy, khẳng định có thể phát giác được cái gì.
Anh chậm rãi buông con ngươi xuống.
Những lời này của cô, cũng là câu hỏi, nhưng kỳ thật không bằng nói là khẳng định.
Quả nhiên, không biết qua bao lâu, lúc này cô mới lại chậm rãi buông ra: "Cái người mất đó, cũng là Mạc Vô Tâm, anh ta là anh trai Tống Nguyên Hi, đúng không?
Thân thể Thẩm Lương Xuyên cứng đờ.
-
Chuyện đã xảy ra hôm nay hơi nhiều, Kiều Luyến tiếp thu được tin tức, cũng có chút loạn.
Trên mặt cô nhìn qua giống như vui vẻ ăn tết với Hạ Diệp Hoa, nhưng kỳ thật, cô một mực suy tư.
Thẳng đến lúc này, cuối cùng cô muốn làm rõ ý nghĩ trong đầu.
Thẩm Lương Xuyên vẫn không trả lời vấn đề của cô, nhưng cô cũng đã khẳng định phỏng đoán của mình.
Mạc Vô Tâm...
Thì ra người kia, là Mạc Vô Tâm.
Cô nuốt ngụm nước miếng, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, chờ đợi nh trả lời.
Anh đứng đằng đó, một đôi mắt tĩnh mịch, trở nên sắc bén lại thâm thúy, sau đó, anh chậm rãi mở miệng: "Đúng."
Đúng, trả lời anh ta là Mạc Vô Tâm.
Là trả lời anh trai của Tống Nguyên Hi, là Mạc Vô Tâm.
Kiều Luyến nhất thời nắm lấy nắm tay.
Cô nghĩ đến ngày giỗ, là ngày cô và Thẩm Lương Xuyên hẹn nhau, là Thẩm Lương Xuyên gọi điện thoại cho cô, nói không hề gặp vào ngày đó.
Cho nên, chuyện tám năm trước, kỳ thật cũng có liên quan tới Mạc Vô Tâm sao?
Cô tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: " Mạc Vô Tâm là chết thế nào?"
Thẩm Lương Xuyên mím môi.
Kiều Luyến kéo cánh tay của anh lại: " Có quan hệ với em sao?"
"Không có." Câu trả lời của anh rất nhanh, giống như là muốn phủ nhận quan hệ với cô.
Thế nhưng, dáng vẻ đó lại rõ ràng, sao có thể không có quan hệ?
Cô cắn chặt môi: " không có quan hệ, như vậy vì cái gì Tống Nguyên Hi luôn miệng nói em là kẻ thủ của con bé?"
Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên quay đầu, quay đầu nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt kia, sắc bén mang theo vài phần giãy dụa.
Kiều Luyến bình tĩnh nhìn anh, muốn tìm kiếm một đáp án.
Thế nhưng Thẩm Lương Xuyên lại vẫn im lặng, một lúc sau chỉ lưu cho cô một đáp án: "Con bé hiểu lầm rồi."
Hiểu lầm sao?
Chuyện tám năm trước, khẳng định là hiểu lầm!
Cô cũng không có làm gì!
Cô đến mặt của Mạc Vô Tâm cũng không có nhìn thấy, làm sao có thể hại anh ta?
Kiều Luyến tiến lên một bước, còn muốn nói điều gì, đã thấy Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên xoay người, nhặt khăn tắm lên: "Anh đi tắm."
Sau đó liền nhanh chân tiến vào phòng vệ sinh, khép cửa phòng lại.