Thẩm Lương Xuyên vỗ lên bờ vai người giao hàng một cái: "Rốt cuộc anh là ai?!"
Cái người giao thức ăn bị dọa đến nỗi bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, con mắt xoát lập tức sáng lên: " Anh, anh là Thẩm Lương Xuyên ảnh đế sao?"
Dáng vẻ đó... Căn bản không giống như là có tật giật mình.
Anh nghi ngờ nhíu lông mày, một lúc sau mới mở miệng nói: "Thức ăn ngoài của tôi, là anh tặng sao?"
Người nhân viên giao thức ăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng 12: "Thì ra, tầng 12 nhận thức ăn ngoài, trách không được! Trách không được trợ lý của ngài cũng không để cho tôi vào bên trong, chỉ ở thang máy giao thức ăn thôi."
Trợ lý?
Trợ lý gì?
Anh nhíu lông mày: "Vừa rồi mới đem thức ăn đến phòng của tôi, không phải anh?"
Người kia cũng hơi sững sờ: "Đúng vậy, là trợ lý của ngài nói, bời vì thân phận ngài đặc thù, cho nên trực tiếp cầm thức ăn từ thang máy vào.."
Lời này rơi xuống, cuối cùng Thẩm Lương Xuyên đã nhận ra là lạ: " Hôm này nhà hàng mọi người tặng thêm món gì?"
Người kia cũng sững sờ.
Loại nhà hàng cao cấp như bọn họ, đương nhiên không có khả năng tìm nhân viên phía ngoài đưa bữa ăn, đều là người của nhà hàng.
Tặng thức sao?
Người kia không hiểu mở miệng: "Tặng gì, xưa nay chúng tôi không đưa thức nhắm!"
Thẩm Lương Xuyên chỉ cảm thấy phía sau phát lạnh, giống như là bị thứ gì bám vào, để anh sợ run cả người.
Anh nhíu lông mày, một lúc sau mới mở miệng hỏi thăm: "Cái người trợ lý nhận thức ăn ngoài, dung mạo ra sao?"
Cuối cùng giống như là người giao hàng minh bạch chuyện gì không được bình thường, anh ta mở to hai mắt nhìn: "Tôi, tôi... Tôi giống như không thấy rõ ràng bộ dạng anh ta thế nào..."