Một câu rơi xuống, ánh mắt Hạ Diệp Hoa nhất thời sáng lên: "Con nói đi, con nói đi, chuyện con muốn ta làm, sao có thể phiền chứ? Có phải hôn lễ các con, cần ta hỗ trợ? Không có vấn đề! Muốn ta làm gì đều được!"
Nghe nói như thế, Thẩm Tử Hào ho khan một tiếng: " Chuyện hôn lễ, không có gì, dì Mai đều chuẩn bị xong. Cái kia..."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Hoa một chút, có chút do dự.
Trông thấy bộ dạng của cậu ta, trong lòng Kiều Luyến cũng nhấc lên, làm cho Thẩm Tử Hào đều nói không ra miệng, khẳng định không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, một giây sau, liền nghe thấy Thẩm Tử Hào mở miệng: "Có thể rút đơn kiện về không, ngày ấy cha tôi... Là bị chọc tức, không phải cố ý."
Một câu, để Hạ Diệp Hoa kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Kiều Luyến càng nhướng mày.
Thẩm Tử Hào còn muốn nói điều gì, Hạ Noãn Noãn đứng lên: " Tử Hào..."
Thẩm Tử Hào sững sờ, quay đầu.
Hạ Noãn Noãn mở miệng cười: "Hôn lễ của chúng ta, kỳ thật còn hơn mười ngày."
Nói một cách khác, xem như tòa có tuyên án gì, cũng sẽ không chậm trễ hôn lễ bọn họ.
Thẩm Tử Hào nhíu lông mày: "Thế nhưng dù sao có chút xúi quẩy. Đi qua tòa án, người của hào môn đều biết, mặt mũi cah tôi cũng không còn."
Cậu ta nghĩ tới buổi sáng hôm nay, dáng vẻ của cha sầu mi.
Về sau dì Mai cũng than thở, gần sang năm mới, bầu không khí trong nhà không tốt lắm.
Dì Mai nói cho cậu ta, chỉ sợ ở trong hôn lễ của cậu ta cha không ngẩng đầu lên được, cho nên không muốn tới hôn lễ của cậu ta.
Nhưng như vậy sao được?
Thân là cha chồng, không có mặt hôn lễ, cũng không có cách nào bàn giao với cha mẹ Hạ Noãn Noãn.
Thẩm Tử Hào liền nghĩ đến Hạ Diệp Hoa, cho nên dù biết mình yêu cầu, có lẽ có chút quá mức.
Thế nhưng một câu dì Mai nói rất đúng.
Một bên là mẹ, một bên là cha, kỳ thật là rất khó khăn.
Nhưng nếu như Hạ Diệp Hoa vì muốn tốt cho cậu ta, nhất định có thể hiểu nỗi khổ tâm.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tử Hào lại ngẩng đầu lên lần nữa: "Dù sao cũng không phải đại sự gì, đập bể đồ vật, tôi đến bồi, bà thấy thế nào?"
Một câu, nói khiến cho Hạ Diệp Hoa dâng lên khí huyết.
Đập hư đồ vật nó trả...
Thẩm gia bọn họ, liền thiếu chút đồ kia sao?
Bọn họ khởi tố Thẩm Tu, chính là vì chút đồ kia sao?
Lần này thật vất vả bắt được nhược điểm Thẩm Tu, cho nên muốn chỉnh sửa ông ta, thế nhưng bà thực sự không để mắt đến, còn có Thẩm Tử Hào.
Hạ Diệp Hoa nhíu lông mày.
Bên cạnh, thím Lý đã cầm điện thoại lên, gọi cho Thẩm Lương Xuyên.
Kiều Luyến nhìn Thẩm Tử Hào, buông thõng con ngươi.
Cuối cùng thì Thẩm Tử Hào là bị Thẩm Tu và Mai Phượng nuôi lớn, tam quan đều bất chính!
Thế nhưng lúc này nói cho cậu ta biết, ý nghĩ của cậu ta quá ngây thơ, cậu ta sẽ không cảm thấy đám người là vì kiếm chuyện chứ?
Huống hồ, lần trước cơm tất niên, tan rã trong không vui, đến bây giờ chỉ sợ Thẩm Tử Hào cũng không biết chân diện thật của Mai Phượng, trong lòng còn đang hoài nghi Hạ Diệp Hoa!
Lúc này trực tiếp cự tuyệt, hư hao quan hệ của bọn họ và Thẩm Tử Hào!
Nhưng nếu như đồng ý, cũng không tránh khỏi để Thẩm Tu quá đắc ý, về sau chỉ sợ càng thêm một tấc lại muốn tiến một thước.
Mai Phượng để Thẩm Tử Hào tới tìm họ cầu tình, quả thực là một chiêu tiến có thể công, lui có thể thủ!
Kiều Luyến hòa hoãn cảm xúc, lúc này mới lên tiếng nói: "Không nói những chuyện này, hôm nay thật vất vả đến chúc tết mẹ, buổi tối ở chỗ này ăn cơm đi."