Tay Thẩm Tu, đã không ở yên, lần mò từ dưới vạt áo bà ta: " Phượng Nhi, mau tới... Nó lớn như vậy, khẳng định cái gì đều hiểu, nàng dâu đều có, con trai cũng có, tất cả mọi người là người trưởng thành, thẹn thùng cái gì?"
"Ai, ông nhẹ chút, không phải nói đau thắt lưng sao?"
"Chỉ một chút vết thương, không có chuyện, không tin, em thử một chút..."
"Già mà không đứng đắn... A..."
-
Nửa đêm lúc Thẩm Lương Xuyên tỉnh lại, trong cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Anh vô thức đưa tay qua sờ điện thoại di động, nhưng hơi động một chút, lại phát hiện mình nằm trên một cái đùi mềm mại.
Anh ngẩn người, lúc này mới nghĩ đến tình huống trước lúc ngủ.
Anh lập tức ngẩng đầu lên, mượn nhờ ánh sáng nhỏ trong phòng, anh thấy rõ ràng tình huống.
Kiều Luyến hẳn là một mực xoa bóp cho anh, nhưng đến sau cùng, chịu không được, cho nên cứ như vậy ghé vào bên cạnh, ngủ thiếp đi.
Thế nhưng chân của cô, lại một cử động cũng không dám, giờ phút này khẳng định đã tê.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, cầm điện thoại di động lên, phát hiện đã 5 giờ sáng.
Nói cách khác, một giấc ngủ này, anh ngủ năm tiếng.
Thế nhưng thân thể, lại giống như khôi phục lại, đầu cũng không bị đau như vậy.
Anh lặng lẽ đứng lên, muốn thu thập chính mình một chút, đi ra ngoài, lại chợt nghe thấy động tĩnh trên giường, cô gái mơ màng nói ra một câu: "A, em ngủ thiếp đi! Đầu anh còn đau không?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, quay đầu.
Trong lòng ấm áp.
Anh đi đến bên giường, ôm eo Kiều Luyến, để cho cô thoải mái nằm ở trên giường, sau đó hôn lên trán cô: "Đã năm giờ, em nghỉ ngơi thật tốt, anh ra ngoài chạy bộ."
Thẩm Lương Xuyên nhẹ nhàng chạm tay vào gương mặt của cô, nhưng sau đó xoay người, rời phòng ngủ chính.
Thời gian còn sớm.
Anh thay đồ thể thao, đi ra ngoài công viên chạy vài vòng.
Hít thở không khí hơi sương ở Bắc Kinh, anh lại cảm giác mình mấy ngày trước, quả thực là trúng tà.
Đã lựa chọn cùng với tiểu Kiều, như vậy, anh phải kiên định cái tín niệm này.
Biết làm như vậy, rất không công bằng với Mạc Vô Tâm, nhưng đã lựa chọn, không phải sao?
Anh hít vào một hơi thật sâu, không khí lạnh tiến vào phổi, để anh cảm giác đại não đều thanh tỉnh.
Chờ đến khi chạy bộ trở về, anh liền lên lầu, cầm điện thoại di động lên, tiến vào thư phòng, anh gọi điện thoại cho Tống Thành: "An bài cho tôi bác sĩ gia đình."
Tống Thành lập tức sợ ngây người: " Anh Thẩm, anh thế nào? Chỗ nào không thoải mái sao?"
"Ừm."
"Vậy tôi mau chóng sắp xếp!Gặp mặt ở nơi nào?"
"Chỗ cậu."
"A?"
"Bây giờ tôi đi qua."
Thẩm Lương Xuyên cúp điện thoại, liền lấy cớ phải bận rộn, lái xe đi tới nhà Tống Thành.
Mang theo kính râm và khẩu trang, một đường anh tránh né chó săn và người qua đường, đi tới trước cửa nhà Tống Thành.
Ấn chuông cửa, cửa phòng lập tức được mở ra.
Chợt Tống Thành đứng tại cửa, gương mặt xoắn xuýt do dự, trong cặp mắt, mang theo lệ quang, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên: " anh Thẩm, mau vào!"
Thẩm Lương Xuyên không để ý tâm tình của anh ta, đi vào.
Tống Thành liền thở dài: " Anh Thẩm, muốn giấu diếm chị Kiều và phu nhân sao?"
Thẩm Lương Xuyên gật đầu.
Tống Thành nhíu lông mày: "Thế nhưng có gạt cũng không phải vấn đề, vì cái gì không nói cho bọn họ, cùng nhau đối mặt?"
Thẩm Lương Xuyên nghe lời này, có chút kỳ quái, nghi ngờ ngẩng đầu lên