Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK

Chương 840: Chuyến đi Hải Nam(4)



"Cha!"

Hạ Noãn Noãn kêu một tiếng, cô cắn môi: " Cha, mẹ, sao mọi người ngốc như vậy?"

Cha Hạ mẹ Hạ trông thấy bộ dạng của cô, vô ý thức quay đầu nhìn vào trong phòng ngủ, thấy Thẩm Tử Hào còn chưa tỉnh lại, lúc này mới kéo Hạ Noãn Noãn lại, vọt vào trong phòng ngủ.

Hạ Noãn Noãn nhìn hai người.

Rõ ràng cha mẹ mới hơn năm mươi tuổi, thế nhưng nhìn tuổi dì Hạ còn trẻ đẹp hơn, Mai Phượng nhìn giống như cô gái ba mươi tuổi, mà cha mẹ, lại tiều tụy, già nua.

Lúc ấy cô nên nghĩ tới, trong nhà căn bản cũng không có tiền, làm sao cha mẹ lấy ra 111 vạn.

Mà bây giờ, đoán chừng 111 vạn, đem tất cả tích góp của cha mẹ đều tiêu sạch.

Nhà cũng bán mất, về sau cha mẹ ở nơi nào?

Hạ Noãn Noãn đứng lên: " cha mẹ, mọi người bán nhà cho người nào? Trả tiền cho họ, chúng ta không bán!"

Cô trực tiếp lấy tay lau nước mắt, nhưng lau mãi cũng không khô.

Cha Hạ thở dài: " Đứa trẻ ngốc, tiền đều cho, sao có thể đột nhiên nói không bán hả?"

Hạ Noãn Noãn lập tức nức nở: " Vậy con về Bắc Kinh, tìm dì Mai muốn chi phiếu, đem tiềng bán nhà trả lại cho họ! Mọi người mua nhà về!"

Mẹ Hạ nhất thời nghe được mấu chốt: " Con nói là, chi phiếu kia, còn ở trong tay mẹ kế Tử Hào sao?"

Hạ Noãn Noãn bị nghẹn, một lúc sau mới khẽ gật đầu: " Bà ta nói, muốn giúp chúng con bảo quản, miễn cho chúng con phung phí."

Mẹ Hạ lập tức nhíu lông mày: "Cái này cũng quá đáng rồi!"

Hạ Noãn Noãn nhìn bọn họ: "Cha mẹ, sao mọi người ngốc như vậy? Tại sao phải bán nhà cửa!"

Cha Hạ thở dài: " Con gả cho người không bình thường, người ta là hào môn. Con cũng không biết, lúc các con kết hôn, ta và mẹ con còn nghe được có người nghị luận con..."

Hạ Noãn Noãn đứng thẳng người: "Nghị luận con cái gì? Con luôn làm việc xứng trời xứng đất! Con có gì tốt bị nghị luận, con cũng không sợ bị bọn họ nghị luận! Cha mẹ, người sống đều là cho mình, không phải cho người khác, mặt mũi quan trọng, hay là sinh tồn quan trọng? Bây giờ mọi người bán nhà, ở chỗ nào?"

Cha Hạ bị khí thế của cô dọa sợ: " Trong nhà của chúng ta còn có mấy ngàn, ta và mẹ con dự định thuê phòng... Chúng ta đều có tiền lương! Nuôi được bản thân!"

Mẹ Hạ cũng gật đầu: "Đúng, trước kia không có mua nhà, không phải chúng ta cũng ở thuê sao? Cái này có là gì."

Nhưng khi đó, mơ ước lớn nhất của cha mẹ, cũng là mua phòng nhỏ.

Với hiện tại, đương nhiên là có cái gì rồi!

Bọn họ dùng thời gian hai mươi năm, còn phải vay, bây giờ lại bán nhà đi.

Trong lòng Hạ Noãn Noãn phát hoảng, cô cắn môi: " không được..."

Nói còn chưa dứt lời, cha Hạ liền đứng lên: " Được rồi, con đừng nói nữa! Sự tình quyết định như vậy đi! Noãn Noãn, kỳ thật chỉ cần con trôi qua hạnh phúc, ta và mẹ con sẽ không sao! Vả lại, về sau chúng ta có chuyện, ta tìm con vay tiền! Miễn cho đến lúc đó, chúng ta già, con nuôi chúng ta, Thẩm gia nói này nói kia."

Một câu, ngăn chặn miệng Hạ Noãn Noãn.

Mẹ Hạ cũng vỗ vỗ bờ vai cô: " Được rồi, đừng làm loạn, chút nữa Tử Hào dậy nhìn ra manh mối, không tốt."

Hốc mắt Hạ Noãn Noãn hồng hồng: " thế nhưng..."

"Không có thế nhưng." Cha Hạ mở miệng lần nữa: " Nếu con dám qua đòi tiền, ta, ta sẽ bị con làm tức chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.