Bên cạnh, Thẩm Tử Hào nhìn chằm chằm bộ dạng của cô, không nhịn được quay đầu mở miệng với Hạ Noãn Noãn: "Noãn Noãn, em về sau ít lui tới với chị ta."
Hạ Noãn Noãn sững sờ, "Vì cái gì?"
Thẩm Tử Hào hừ lạnh một tiếng: " Em nhìn chị ta điên thành bộ dáng gì!"
Một câu rơi xuống, Hạ Diệp Hoa liền không nhịn được mở miệng: "Con gái, phải hoạt bát đáng yêu! Đều là người trẻ tuổi, chẳng lẽ còn muốn trầm ổn giống như là một đầm nước đọng! Cuộc sống kia không có ý nghĩa."
Thẩm Tử Hào bĩu môi: " vậy cũng không thể như bà điên kia."
Miệng Thẩm Tử Hào thảo luận ghét bỏ, nhưng kỳ thật trên mặt treo ý cười.
Nhưng mà lời này rơi xuống, một vốc nước trực tiếp giội qua!
Thẩm Tử Hào sững sờ, lời nói trực tiếp cắm trong cổ họng.
Không thể tin nhìn người trước mặt.
Kiều Luyến nhíu mày: " Đến nơi này chính là chơi, cậu đừng ở chỗ này giả bộ gì!"
Thẩm Tử Hào nổi giận: " Cô, cô..."
Thế nhưng lại cảm thấy, chính mình động thủ với một cô gái không tốt lắm.
Đang suy tư, bỗng nhiên, sau lưng có nước trực tiếp giội tới!
Trực tiếp giội Kiều Luyến!
Thẩm Tử Hào sững sờ, quay đầu liền thấy Hạ Noãn Noãn đứng ở sau lưng, cười nhìn Kiều Luyến: "Luyến Luyến, chị khi dễ Tử Hào! Em báo thù thay Tử Hào rồi~ "
Xinh xắn, lại nói khiến cho Thẩm Tử Hào sững sờ.
Báo thù cho cậu ta.
Một dòng nước ấm, trào lên tim.
Sau đó liền thấy Kiều Luyến nổi giận: " Tốt, Hạ Noãn Noãn, hôm nay chị muốn không chết không thôi với em!"
Nói đến đây, làm ra cử động xắn tay áo, sau đó liền đánh lên trận chiến nước.
Hạ Diệp Hoa ở bên bờ lớn tiếng hô: "Tử Hào, mau bảo vệ Noãn Noãn, tiểu Kiều là người điên, nếu điên lên, làm bị thương đứa bé!"
Kỳ thật, Kiều Luyến làm chuyện gì đều có chừng mực.
Làm sao lại làm bị thương Hạ Noãn Noãn?
Hạ Diệp Hoa là cố ý kiểu nói như vậy, quả nhiên Thẩm Tử Hào khẩn trương lên.
Vốn cứ đứng yên nhìn mọi người chơi, hiện tại lập tức bảo hộ Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn tránh ở phía sau cậy ta, hắt nước Kiều Luyến.
Kiều Luyến muốn giội Hạ Noãn Noãn, thế nhưng mỗi một lần, đều giội đến Thẩm Tử Hào.
Hạ Noãn Noãn thè lưỡi với Kiều Luyến.
Kiều Luyến gấp gáp, quay đầu: " Thẩm Lương Xuyên! Bà xã anh bị người khi dễ, còn không mau đến giúp đỡ một chút!"
Thẩm Lương Xuyên bất đắc dĩ tiến lên một bước, mới vừa đi tới trước mặt, đối diện là một vốc nước!
Thẩm Lương Xuyên sững sờ, liền thấy Thẩm Tử Hào đứng ở đằng đó, vốc nước vừa rồi là cậu ta hất.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên sâu hơn, lập tức nở nụ cười, bỗng nhiên cúi đầu, gia nhập chiến tranh.
Hạ Diệp Hoa ngồi ở bên bờ, dù sao lớn tuổi, mùa này nước cũng không đủ ấm áp.
Thế nhưng cho dù là không có xuống nước, nhưng cũng có thể nhìn thấy bốn người ở đó múc nước đánh rất náo nhiệt.
Tiếng hoan hô của bọn họ, giống như là tiếng dễ nghe nhất trên thế giới này, để cho bà buồn cười.
Từng có lúc, Thẩm Tử Hào trông thấy bà, cũng là trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau?
Từng có lúc, Thẩm Tử Hào gặp Thẩm Lương Xuyên, giống như cụ hổ gặp sư tử?